Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ ((Dịch Full)

Chương 441 - Chương 444: Chạy Hết

Chương 444: Chạy Hết Chương 444: Chạy HếtChương 444: Chạy Hết

Hàng người xếp hàng bên ngoài chạy còn nhanh hơn, đã sớm chạy đến không còn một ail

Tiểu nhị bưng món ăn ra nhìn thấy đại sảnh không một bóng người: "..."

Một lúc lâu sau hắn mới nhìn về phía Tống Quý Cường và Ôn Gia Phú đang tức giận đến xanh mặt đứng ở ngoài cửa: "Chủ nhân, có cân bảo phòng bếp đừng nấu nướng nữa không?"

Tống Quý Cường nghe được lời này, người vẫn luôn có tính tình rất tốt như ông ta cũng không nhịn được mà đá chân vào khung cửa.

Cam miệng!"

Tiểu nhị: "..."

Tống Cẩm Hâm nói với tiểu nhị: "Mau dọn dẹp đồ ăn trên bàn đi, lát nữa lại có khách vào đó!"

"Vâng." Ông chủ tức giận, bọn tiểu nhị vội vàng làm việc.

Trong lòng của bọn đều tò mò muốn chết! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bọn họ làm tiểu nhị nhiều năm như vậy, từ trước đến nay chưa từng gặp trường hợp nào như vậy.

Tống Cẩm Hâm lại nói với Tống Quý Cường: "Ông nội, những người này chỉ là thực khách trong huyện, người mời khách quý ở phủ thành còn chưa tới! Ông đừng nóng giận."

Tống Quý Cường vừa nghe vậy, sắc mặt thật sự đẹp hơn đôi chút.

"Món ăn dưỡng sinh gì vậy? Phái người đi điều tra một chút."

"Vâng." Tống Cẩm Hâm gọi gã sai vặt tới, bảo hắn ta đi tìm hiểu một chút.

Vì sao những người đó vừa nghe thấy nói món ăn dưỡng sinh là chạy như đàn ong vỡ tổ, giống như có vàng để nhặt vậy.

"Nghe nói có phòng đấu giá bán đấu giá rau dưa dưỡng sinh, chẳng lẽ bọn họ vội vàng đi đấu giá rau dưa dưỡng sinh?" Ôn Gia Phú nói.

Thì ra là hội đấu giá hội, Tống Quý Cường cạn lời:

"Như vậy cũng quá khoa trương đi? Rau dưa dưỡng sinh gì mà đáng giá nhiều người đi cướp đoạt như vậy."

Ông ta vừa xoay người đi ra ngoài vừa nói.

Tống Quý Cường đi ra bên ngoài tửu lầu, đứng dưới mái hiên, bên cạnh cây cột, xem thử khách quý ở phủ thành mà ông ta mời đã đến chưa.

Tính thời gian hẳn là có một số người sắp đến rồi.

Quả nhiên là vậy, ông ta lập tức nhìn thấy một chiếc xe ngựa quen thuộc vội vàng chạy lại đây, ông ta lập tức đi xuống, nhưng không ngờ chiếc xe ngựa đó lại lướt ngang qua trước mặt ông ta, không hề có ý định dừng lại.

Ông ta vội vàng tiếng: "Ông chủ Trương, tửu lầu của tôi ở chỗ này!"

Người ngồi trong xe ngựa nghe được lời này, bảo xa phu dừng lại một chút, ông chủ Trương vén rèm xe ngựa lên, ló đầu ra nói với Tống Quý Cường: "Ông chủ Tống, xin lỗi nhé, tôi có việc, lát nữa lại đến nơi này của ông nhé!"

Nói rôi ông ta vội vàng bảo xa phu lái xe ngựa chạy đi.

Tống Quý Cường cũng không để ý, làm buôn bán thường gặp việc gấp, đây là chuyện bình thường.

Ông ta còn chưa kịp quay về cửa tửu lầu thì lại có một chiếc xe ngựa quen thuộc chạy như bay đến đây, Tống Quý Cường cũng gọi xe ngựa dừng lại.

Người bên trong cũng nói giống hệt ông chủ Trương, sau đó vội vàng rời đi. Kế tiếp lại một chiếc, hai chiếc xe ngựa quen thuộc đi ngang qua, cũng đều nói giống hệt nhau.

Cuối cùng Tống Quý Cường cũng cảm thấy không đúng.

Tống Cẩm Hâm nhìn những chiếc xe ngựa đều đó chạy về một phương hướng, bèn nói: "Ông nội, có phải bọn họ đi đến tửu lầu của tứ biểu thúc không?"

Phương hướng bọn họ đi chính là phương hướng khu dân nghèo. Có việc gấp gì mà lại đi đến khu dân nghèo?

Mà phố Tĩnh Phúc nằm ở khu phố cũ nhất gần với khu dân nghèo của huyện thành.

Hiện tại Ôn Noãn thành Tuệ An huyện chúa, lại kết bạn với đám người Tri phủ đại nhân, chẳng lẽ những người đó đều là đi nịnh bợ nàng?

Trong lòng Ôn Gia Phú sinh ra một dự cảm không tốt, vội vàng gọi gã sai vặt của mình đến: "Ngươi lại chạy đến phố Tĩnh Phúc phố xem thử."

Hình như mỗi lần gặp tứ phòng, chuyện tốt của nhà ông ta đều biến thành chuyện xấu!

Lần này sẽ không cũng như vậy chứ?

Phi phi phi! Nghĩ cái gì vậy! Chắc chắn sẽ không!

"Vâng!" Gã sai vặt vội vàng chạy vê hướng con phố Tĩnh Phúc.

Phố Tĩnh Phúc.

Chỉ ngắn ngủn chưa đầy mười lăm phút, trước cửa tửu lầu đã có rất nhiều người đứng xếp hàng.

Bên trong tửu lầu cũng nhét đầy người, Ôn Bảo Trân muốn chạy cũng không có đường để chạy!

Những người đã ngôi ở đại sảnh tranh nhau gọi món ăn, như là sợ sẽ chậm hơn người khác một bước.

Tiểu nhị chạy đi chạy lại khắp nơi.
Bình Luận (0)
Comment