Chương 446: Mỗi Ngày Hốt Bạc
Chương 446: Mỗi Ngày Hốt BạcChương 446: Mỗi Ngày Hốt Bạc
Những món ăn khác nhiều nhất là một vài lượng một phần, nhưng cũng tổng cộng kiếm lời 5. 520 lượng.
Mà trừ đi tiền mua nguyên liệu nấu ăn và công nhân hơn 500 lượng, hôm nay chỉ tính lợi nhuận đã gần 7. 700 lượng!
Mà Hồng Bồi Phường cũng kiếm lời 98 lượng, còn là do lo lắng hôm nay sẽ bán thừa nên không chuẩn bị nhiều.
Người xếp hàng đói bụng đều chạy tới nơi này mua, sau khi nếm thử cảm thấy khá ngon nên mua nhiều hơn!
Ôn Gia Thụy nghe được con số này, bỗng có cảm giác mỗi ngày hốt bạc.
Chẳng trách Noãn nhi lại nói sau khi khai trương tửu lầu thì không cần lo lắng không đủ bạc.
Ngày mai tửu lầu sẽ không giảm giá nữa, món ăn dưỡng sinh chỉ hạn mức cung ứng một trăm phần.
Cho dù là rau xanh bỏ chút thịt vào, mỗi phần món ăn dưỡng sinh đều là mười lượng một phần.
Nói cách khác, mỗi ngày chỉ bán rau dưa dưỡng sinh cũng sẽ có một ngàn lượng thu vào.
Hôm nay tổng cộng tiếp đãi hơn 300 bàn khách.
Về sau có khả năng sẽ không nhiều người như hôm nay, nhưng Ôn Noãn dám cam đoan lượng thu nhập của một trăm phần món ăn dưỡng sinh đó sẽ không thiếu!
Tửu lầu buôn bán quá tốt, Ôn Noãn dặn dò Phan Thế Xương: "Thuê thêm tiểu nhị và giúp việc trong phòng bếp đi, cháu lại mua thế mấy đầu bếp nữ, trong khoảng thời gian này mọi người vất vả một chút, sau này sẽ tốt hơn! Đấn lúc sẽ phát thêm tiên thưởng cho mọi người!"
"Được, thúc biết rồi."
Sau khi dặn dò công việc của tửu lầu xong xuôi, người một nhà đi suốt đêm quay về trong thôn.
Tối hôm nay không chỉ có mấy người Ôn Noãn tính toán xem trong ngày hôm nay nhà của Ôn Noãn kiếm được bao nhiêu tiền, một nhà bà cô và một nhà đại phòng đều tụ họp ở phòng thu chi của tửu lầu tính toán lợi nhuận của nhà Ôn Noãn.
Sau đó người hai nhà người đều khiếp sợ với con số kinh người đói!
"Mỗi ngày hốt bạc cũng chỉ là như vậy!" Tống Quý Cường nói.
Trong lòng Ôn Gia Phú như có một lò than vậy, đáy lòng dày vò vô cùng!
Lợi nhuận mỗi ngày của tửu lầu nhà ông ta ở trấn trên còn không bằng số lẻ của nhà lão tứ!
Ôn Gia Phú: "Rau dưa dưỡng sinh kia là chuyện gì? Vì sao có nhiều người tranh nhau mua như vậy?"
Mười lượng bạc một phần, thế mà lại chưa đầy nửa canh giờ đã bị cướp sạch, điên rồi saol
Tống Cẩm Hâm lập tức giải thích một chút: "... Nghe nói có thể trị bệnh, tăng cường sức khỏe, kéo dài tuổi thọ."
Ôn Gia Phú ngạc nhiên đến mức suýt chút nữa rớt cằm: "Mánh lới mà thôi đúng không! Chữa bệnh, tăng cường sức khỏe, kéo dài tuổi thọ? Xác định đây không phải thuốc chứ? Hay là rau dưa thần tiên?"
Tống Quý Cường: "Chẳng qua cà chua là loại rau dưa gì, chưa từng nghe nói!"
Một cân cà chua có thể được chụp mua với giá mười lượng bạc một cân? Xác định nó là rau dưa mà không phải là vàng chứ?
Tống Cẩm Hâm: "Hình như là rau dưa ở hải ngoại truyền đến."
Tống Quý Cường: "Gia Phú, cháu về trong thôn tìm hiểu một chút, xem thử nhà bọn họ nhập hàng rau dưa dưỡng sinh từ đâu.'
Tống Cẩm Hâm: "Có thể là nhà tứ biểu thúc tự mình trồng không?" Ôn Gia Phú: "Chắc là không đâu, không nhìn thấy nhà hắn trồng rất nhiều rau dưa! Tôi trở về hỏi lão tứ một chút."
Một đĩa rau dưa dưỡng sinh bán mười lượng bạc, mỗi ngày giới hạn một trăm phần, mọi người đều tranh cướp nhau mua, cũng chính là mỗi ngày vững vàng kiếm được một ngàn lượng, đây thật sự là lợi nhuận trên trời!
Trong lòng Ôn Gia Phú ngứa ngáy không chịu được, ông ta nhất định phải tìm hiểu xem rau dưa dưỡng sinh này từ đâu tới!
Dù thế nào, tửu lầu nhà ông ta cũng phải bán rau dưa dưỡng sinh!
Ngày hôm sau, sáng sớm Ôn Gia Thụy đã đi trông coi tửu lầu ở huyện thành.
Ôn Hinh và Thanh Đại cũng dậy sớm làm rất nhiều bánh ngọt đưa đến cửa hàng trong huyện thành.
Vương thị ở trong nhà không có việc gì làm, bà ấy thấy cửa hàng điểm tâm buôn bán tốt như vậy, cũng dẫn theo Xuân Hoa và Thu Thật đi giúp đỡ.
Ôn Noãn cũng đi tới phòng môi giới ở huyện thành và phủ thành, chuẩn bị mua nhiều người hầu một chút, việc ở tửu lầu quá nhiều.
Say khi đám người Ôn Noãn rời đi, ông Ôn lại lập tức đến nhà.