Chuong 451: Mua Lua Mach
Chuong 451: Mua Lua MachChuong 451: Mua Lua Mach
Nếu mà Uyển nhi có thể đánh bại nước phụ thuộc, lấy lại được tôn nghiêm của đại quốc, đó chính là chuyện lớn làm vẻ vang đất nước.
Hoàng Thượng cao hứng, mượn công lao của vụ lúa mì vụ đông, vậy thì chắc sẽ có cơ hội ban phong một cái huyện chúa, quận chúa linh tinh gì đó.
Như vậy, một nhà lão tứ sẽ không nhìn ra cái gì.
Hơn nữa huyện thừa đại nhân báo cáo lên trên, thôn dân trồng ra lúa mì vụ đông, đều là dùng tên của trưởng bối nhiều tuổi nhất trong nhà.
Dùng tên trưởng bối là một chuyện rất hợp tình hợp lý!
Bởi vì hai ngày này trời mưa, lúa mạch phơi khô đành phải chậm hai ngày.
Đây cũng là chuyện không có cách nào, thời tiết này đúng là mùa mưa nhiều nhất của huyện Ninh Viễn.
May mắn lúc trước lúa mạch đã phơi hai ngày, khô một nửa rồi, sẽ không dễ bị nảy mầm như vậy.
Đã nhiều ngày Ôn Gia Phú đi đường đều nhanh như gió.
Ông ta đi tới nhà Ôn Noãn.
Sân phơi lúa không đủ lớn, sân trống phía trước hay đằng sau nhà Ôn Noãn đều phơi đầy lúa mạch.
Ôn Gia Thuy cùng mấy người Phùng An đang đảo lúa mạch.
"Lúa mạch nhà lão tứ đã tính sản lượng của một mẫu chưa? Sản lượng của một mẫu được bao nhiêu cân thế?"
"Còn chưa phơi khô, nên vẫn chưa tính."
"Lão tứ, nhiều lúa mạch như vậy đệ cũng không ăn hết, tửu lầu ta cần lúa mạch, hơn nữa ta quen biết với một người kinh doanh lương thực, người ta nguyện ý bỏ ra giá cao thu mua lúa mạch của đệ, 50 văn một cân! Đại ca cũng ra 50 văn một cân mua toàn bộ lúa mạch giúp đệ.'
Ôn Gia Thuy lắc lắc đầu: 'Lúa mạch nhà đệ một hạt cũng không bán!"
"Lão tứ, 50 văn một cân đấy! Đây quả thật chính là giá trên trời! Đệ có phải bị choáng váng hay không? Không bán? Đệ bán rồi lại đi mua lúa mạch khác đều có thể kiếm được gấp đôi!"
"Đại ca không cần phải nói nữa, kể cả một trăm văn một cân thì cũng không bán, lúa mạch này của đệ có việc cần dùng rồi! Đại ca còn có chuyện khác không? Không có việc gì thì đệ muốn đi tửu lầu nhìn xem." Ôn Gia Thuy hạ lệnh đuổi khách.
Ôn Noãn thiết kế một cái máy dùng chân đạp tuốt hạt, đang chuẩn bị lên núi bảo Nạp Lan Cẩn Niên cho người làm ra.
Nàng đi ra thì đúng lúc nghe thấy lời nói của Ôn Gia Phú, nàng nhìn Ôn Gia Phú cười cười nói: "Vì sao đại bá muốn mua lúa mạch nhà cháu?"
Thu mua giá cao? Ông ta hào phóng như vậy sao? Nàng còn lâu mới tinI
Đừng tưởng rằng nàng không biết ông ta lén nhìn ruộng lúa mạch nhà nàng.
Ôn Gia Phú tránh khỏi ánh mắt như có thể hiểu rõ mọi thứ của Ôn Noãn: "Cái này không phải là lương thực mới thì sẽ ngon hơn sao? Tửu lầu của ta muốn dựa vào cái này để tăng doanh số buôn bán! Lão tứ, mọi người đều là huynh đệ, tửu lầu nhà ta hiện tại đến một người khách cũng không có, đệ sẽ không không giúp đại ca đấy chứ?"
Ôn Noãn cười: "De năm sau dil Lúa mì vụ đông năm sau một trăm văn một cân bán cho đại bá. Năm nay những tiểu mạch nhà cháu tính toán dùng để thăng quan phát tài! Mọi người đều là huynh đệ, đại bá không phải là muốn cướp, không đúng, là muốn chặt đứt tiên đồ của nhà chúng cháu đấy chứ!" Vẻ tươi cười trên mặt Ôn Gia Phú có chút cứng lại, trong lòng có chút bất an: "... Sao có thể! Nếu như vậy thì ta sẽ không mua.”
Ôn Noãn cười đến càng rực rỡ: "Không có là tốt nhất!"
Sau đó nàng nói với Ôn Gia Thuy: "Cha, con thiết kế một thứ, nếu mà có thể thành thì sẽ không thể thiếu được ban thưởng, con đi tìm Thập Thất ca đây!"
Ôn Noãn nói xong cười tủm tỉm liếc mắt nhìn Ôn Gia Phú một cái.
"Cẩn thận một chút." Ôn Gia Thụy cũng không hỏi là cái gì.
Ôn Gia Phú nhìn tờ giấy trong tay Ôn Noãn, trong lòng giống như bị mèo cào.
Noãn nhi lại thiết kế cái gì thế?
Chỉ là đối diện với ánh mắt của Ôn Noãn, ông ta liền né tránh theo bản năng.
Ôn Noãn cười cười, nhưng không để ý đến ông ta nữa, cứ thế ngồi lên lưng Đại Hôi rồi lên núi.