Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ ((Dịch Full)

Chương 449 - Chương 452: Sản Lượng Một Mẫu

Chương 452: Sản Lượng Một Mẫu Chương 452: Sản Lượng Một MẫuChương 452: Sản Lượng Một Mẫu

Ôn Noãn lên núi ngoài việc đưa bản thiết kế máy tuốt hạt cho Nạp Lan Cẩn Niên, còn có một chuyện, chính là lấy một ít hoa tươi cùng dược liệu, làm thuốc, để xoá đi vết sẹo trên mặt Ôn Gia Thuy.

Rất nhanh sẽ phải vào kinh, nàng muốn trước khi vào kinh thì sẽ xoá đi vết sẹo trên mặt cha.

Trong lòng Ôn Gia Phú có chút bất an, ông ta không ở lâu, vội vàng lại đi tìm Hữu Phúc cùng Hữu Tài, còn có thôn trưởng để mua lúa mạch.

Nhưng mà bọn họ cũng không bán, nói những lúa mạch đó đều đã bán cho người khác rồi.

Ôn Gia Phú tay không mà về, chỉ có thể nói việc này cho huyện thừa đại nhân.

"Huyện thừa đại nhân làm sao bây giờ? Bọn họ đều không bán." Không biết vì sao, ông ta lại nhớ tới biểu cảm của Ôn Noãn kia khiến cho ông ta có dự cảm không tốt.

Huyện thừa đại nhân có chút tức giận, đến chuyện nhỏ như vậy mà Ôn Gia Phú còn không làm được! Nhưng cũng không dám ép mua ép bán, khiến chuyện này to lên: "Lúa mạch nào cũng giống nhau, ngươi đến huyện khác mua một chút trở ve giao lên là được."

Lại qua ba ngày.

Lúa mạch nhà Ôn Noãn đã phơi khô, đang ở sân phơi lúa tính toán sản lượng của một mẫu.

Nạp Lan Cẩn Niên đang đứng bên cạnh Ôn Noan.

Lương Hoán Chương cùng Âu Dương hoài an đều đứng ở bên cạnh bọn họ.

Những thôn dân trong thôn đều vây quanh sân phơi lúa như tổ ong, muốn nhìn một chút xem rốt cuộc một mẫu tiểu mạch có sản lượng bao nhiêu cân.

Thôn trưởng mang theo đám người Hữu Phúc, mọi người cùng nhau hợp lực đổ lúa mạch ra cân.

Càng cân càng kích động!

Người lấy cân kích động đến nỗi tay cũng run lên!

Có người gấp đến không chịu được, thấy vậy không nhịn được đoạt cân: "Để cho tai"

Sau đó tay càng run dữ dội hơn!

Đến quả cân cũng rơi trên mặt đất.

Thật vất vả, cuối cùng toàn bộ đều đã cân xong rồi.

Cuối cùng thôn trưởng tính tính, tuy rằng trong lòng ông ấy hiểu rõ, nhưng ông ấy vẫn nghi ngờ mình tính sai rồi!

Ông ấy lại tính lại một lần nữa!

Sau đó vẻ mặt không thể tin nổi nhìn về phía Ôn Gia Thuy: "Gia Thụy, ngươi tính được một mẫu sản lượng được bao nhiêu cân thế?"

Ôn Gia Thuy đưa kết quả mà ông tính được cho thôn trưởng xem.

Người bên cạnh nóng vội: "Thôn trưởng, Gia Thụy, rốt cuộc bao nhiêu cân thết Các ngươi nhanh nói đi!"

"Đúng vậy! Gấp chết người!"...

Lúc này Thôn trưởng đứng lên, ông ấy khụ hai tiếng cho nhuận yết hầu: "Sản lượng một mẫu là 1056 cân!"

Yên tĩnh, toàn trường đều yên tĩnh giống như chết!

Sau một lúc lâu, một thôn dân nói với vợ của mình: "Bà nó à, bà véo véo lỗ tai ta xem nào, ta nghi ngờ lỗ tai ta không còn tốt nữa!"

"Thôn trưởng, có phải ông tính sai hay không? Sao có thể thế được?"

Mấy tháng cuối mùa đông trồng tiểu mạch làm lương thực, lại có thể có sản lượng nhiều hơn cả hai mùa lúa nước cộng lại?

"Tuyệt đối không sai, mọi người đều nhìn, hơn nữa tôi đã tính mấy lần rồi!"

"A - trời ơi, thành công rồi! Lúc này đã thành công rồi! Về sau sẽ không còn đói bụng nữa rồi! Một mẫu ruộng là có thể thu được hơn một ngàn cân lương thực, chỉ trông một quý là đủ ăn một năm!"

"Ông trời mở mắt rồi! Khó trách ngày đó chúng ta ngăn cản nhà Tuệ An huyện chúa trồng tiểu mạch, hi thước lại đến báo tin vui, sói hoang lại đến bảo vệ ruộng lúa mạch! Đây đều là trời cao phái xuống! Tuệ An huyện chúa cũng là do ông trời phái xuống dưới cứu vớt dân chúng."

Có một ông lão trong thôn quỳ xuống dập đầu với Ôn Noãn: "Tuệ An huyện chúa, đa tạ ngươi! Ngươi thật là phúc tinh của mọi người! Là phúc tính của chúng tai"

Những người khác thấy vậy cũng nhanh chóng quỳ xuống, không biết có ai hô to một tiếng: "Tuệ An huyện chúa quả thật là phúc tinh của thiên hạ bá tánh! Tuệ An huyện chúa thiên tuết"

"Tuệ An huyện chúa thiên tuết Thiên thiên tuết"

"Tuệ An huyện chúa thiên tuết Thiên thiên tuết"

Những thôn dân khác sôi nổi hô lên theo!

Đầu quả tim Ôn Noãn run run: Các ngươi đừng hại tal

Thiên tuế là có thể tuỳ tiện kêu sao?

Ôn Noãn liếc mắt nhìn người nọ một cái, ngay sau đó không hề chậm trễ, nhanh chóng quỳ xuống, sau đó dập đầu về hướng kinh thành bắt đầu vỗ mông ngựa: "Là Hoàng Thượng yêu dân như con làm cảm động trời cao, mới khiến cho ta có thể mơ thấy một giấc mơ như vậy! Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuết"
Bình Luận (0)
Comment