Chuong 453: Vao Kinh 1
Chuong 453: Vao Kinh 1Chuong 453: Vao Kinh 1
Nạp Lan Cẩn Niên nhướng mày nhìn On Noãn, khát vọng sống của tiểu nha đầu này vẫn còn rất mạnh mẽ.
Sau đó hắn xoay chuyển ánh mắt, dừng ở trên người của người nào đó, dưới đáy mắt là một mảnh đông lạnh.
Từng xe lúa mạch được chở đi từ nhà Ôn Noãn.
Đến khi xe lúa mạch cuối cùng được chở đi thì hoàng hôn cũng buông xuống.
Sau khi Nạp Lan Cẩn Niên ăn cơm chiều tại nhà Ôn Noãn xong, hắn nói với Ôn Noãn: "Ngày mai giờ Thìn xuất phát. Ta tới đón mọi người."
"Được." Ôn Noãn gật đầu.
Thiên thu yến rất nhanh sẽ đến, ngày mai phải vào kinh tham gia thiên thu yến, thuận tiện đi lĩnh thưởng.
"Đêm nay Đại Hôi ở lại nơi này đi!"
Nạp Lan Cẩn Niên không có ý kiến, con súc sinh này thấy ai có sữa thì nhận người đó là mẹ, đều đã quên mất ai mới là chủ tử của nó!
Ôn Noãn chờ Nạp Lan Cẩn Niên rời đi, sau đó nàng ngồi lên lưng Đại Hôi: "Đại Hôi, mang ta đi tìm người kia."
Đại Hôi nhanh như chớp biến mất ở trong bóng đêm.
Nạp Lan Cẩn Niên vê tới núi.
Hắn về tới thư phòng thấy một con bồ câu đưa tin đang dừng ở trên song cửa sổ.
Nạp Lan Cẩn Niên đi qua, cởi ông trúc nhỏ của bồ câu đưa tin rồi lấy tờ giấy bên trong ra.
Mở ra rồi nhìn thoáng qua, môi mỏng gợi cảm hơi cong lên, vẻ lạnh băng trong mắt giữ kín như bưng.
Lúc này Lâm Phong ở ngoài cửa cầu kiến: "Chủ tử, đã bắt được người."
Nạp Lan Cẩn Niên xé nát tờ giấy trong tay rồi thả bay vào trong không trung.
"Mang vào đi"
Lâm Phong mang theo một người mặc quần áo thôn dân tiến vào, buông tay ra, một chân đá vào sau đầu gối hắn ta, người nọ lập tức quỳ xuống.
"Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, tiểu nhân biết sai rồi!"
Trời al Sao hắn lại xui xẻo như vậy, vừa mới bị một con sói cùng một nữ tử hoang dã đánh, còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại thì lại bị người bắt!
"Ai bảo ngươi nói Tuệ An huyện chúa thiên tuế thiên thiên tuết" Nạp Lan Cẩn Niên nhìn khuôn mặt bị đánh thành đầu heo của hắn, nhìn ve phía Lâm Phong.
Lâm Phong gật đầu.
"Đại nhân tha mạng, tôi chỉ là thuận miệng nói ra thôi!"
Một chân Nạp Lan Cẩn Niên đá vào người hắn ta: "Dan đi, đánh tới khi hắn ta nói thì thôi!"
"A, đại nhân tha mạng, tôi nói! Tôi nói, là...
Nắng sớm mới lên, có ba chiếc xe ngựa xếp hàng trước cửa nhà Ôn Gia Thuy.
Bọn họ muốn vào kinh tạ ơn!
Trong nhà, từng hạ nhân ra xếp hàng đưa tiễn. Tộc trưởng cùng thôn trưởng, còn có toàn bộ thôn dân đều ra đưa tiễn.
Bọn họ biết một nhà Ôn Noãn hôm nay vào kinh tạ ơn.
Một nhà Ôn Noãn vừa mới dứt lời chào với mọi người, thì xe ngựa của Nạp Lan Cẩn Niên lập tức xuất hiện.
Trong tiếng chúc mừng và chúc chúc phúc của người dân, người một nhà bước lên đường vào kinh.
Tộc trưởng nhìn về ba chiếc xe ngựa phía xa, lau lau nước mắt, nói với thôn trưởng: "Ôn thị nhất tộc của chúng ta muốn xuất đầu!"
Tộc Ôn thị của bọn họ sắp nổi lên!
Vẻ mặt của Thôn trưởng nghiêm túc: "Tộc trưởng, về sau càng phải ước thúc tộc nhân cho tốt, ngàn vạn đừng dựa vào tên tuổi Tuệ An huyện chúa mà làm chút chuyện không chính đáng!"
Vẻ mặt Tộc trưởng thay đổi: "Đúng vậy! Về sau Ôn thị chúng ta làm người làm việc càng phải thêm cẩn thận, tuyệt đối không thể gây thêm phiên phức cho huyện chúa, mọi người nghe thấy có đúng không?"
Toàn bộ người trong thôn đều hô đúng.
Rất nhiều người đều cao giọng trả lời, nhưng mà thật sự để ở trong lòng thì lại không có mấy người.
Lần này vào kinh, ba huynh đệ Ôn Thuần không đi, bọn họ tiếp tục ở lại thư viện đi học.
Gần đây Ôn Gia Mỹ lâm vào nhiệt tình sáng tác điên cuồng, vì vậy bà ấy cũng không đi.
Ôn Gia Thuy không yên tâm để tiểu muội ở nhà một mình, Vương thị cũng không yên tâm, vì vậy để Ôn Gia Mỹ cùng Thu Thật đến Ngô gia ở tạm thời một khoảng thời gian, vừa lúc ở bên kia có hầm trú ẩn, rất thuận tiện cho việc Ôn Gia Mỹ kiểm tra đồ sứ vừa được nung ra.
Đi được nửa ngày đường, trên đường chỉ ở một cái trấn nhỏ để ăn cơm trưa, rồi lại tiếp tục lên đường.