Chương 471: Âm Thanh Của Tự Nhiên
Chương 471: Âm Thanh Của Tự NhiênChương 471: Âm Thanh Của Tự Nhiên
Nên đương nhiên nàng biết.
Nàng bán khúc nhạc này, ký công văn rồi nên không thể nói ra đây là khúc nhạc nàng làm, đây là quy định, lại nói từ trước đến nay nàng vẫn luôn giữ chữ tín.
Lý Uyển Uyển cười nhạo một tiếng: 'Không hiểu lại giả vờ hiểu! Nếu là đàn sai thì sao người làm bản nhạc này lại không không chỉ ra?"
Quách Minh Diễm cũng cười khinh thường.
Đàn sai rồi?
Bản nhạc hoàn mỹ như vậy, sai chỗ nào!
Nói đàn không tốt còn được!
Nói đàn sai rồi, thật sự là quá ngu ngốc, cố ý tìm cảm giác tồn tại!
Thự lệnh của Thái Nhạc ve tay nói: "Không tệ, không tệ! Không hổ là nhạc sư thứ hai của Đông Lăng quốc, đàn được một phần năm thần vận của thần khúc này!"
Đám người Lý Uyển Uyển khinh bỉ liếc nhìn Ôn Noãn một cái!
Giả vờ đi! Lập tức bị vả mặt!
Chỉ là giáo dưỡng của các nàng tốt, lười đi nói nàng!
Thừa tướng đại nhân nghe vậy, lúc này rất kích động! Thì ra Hoàng Thượng đã sớm có đòn sát thủ! Chẳng trách lại muốn thi! Ông ta lớn tiếng kêu lên: "Nhạc hay! Các vị sứ giả, nhạc nữ của Nạp Lan quốc chúng tôi làm bản nhạc này có phải rất êm tai không?"
Lâm ngự sử cũng nói: "Su giả Đông Lăng chỉ đàn được một phần năm thần vận của bản nhạc này đã êm tai như vậy! Thực sự là âm thanh của tự nhiên!"
Hoàng Thượng vừa lòng vuốt râu.
Sắc mặt của Đông Lăng sứ giả có chút khó coi, bản nhạc của Đông Lăng không êm tai được như vậy, nhưng kỹ xảo rất khó, ông ta vẫn cười nói: "Đúng là không tệ! Đến lượt nhạc sư của quý quốc bắt đầu đàn!"
Bản nhạc kia của bọn họ cũng yêu cầu kỹ xảo rất cao, nói không chừng nhạc sư của Nạp Lan quốc không đàn được!
Hoàng Thượng nhìn về phía Ôn Uyển: "Bắt đầu đi! Nạp Lan quốc chúng ta cũng học tập nhạc hay của Đông Lăng quốc một chút!"
Ông rất tự tin với kỹ thuật đàn của Ôn Uyển!
"Vâng, Hoàng Thượng!" Ôn Uyển cung kính nói vâng!
Bàn tay ngọc nhỏ dài của Ôn Uyển nhẹ nhàng lướt qua cổ cầm, tiếng đàn uyển chuyển dễ nghe như tiếng nước chảy róc rách, cuồn cuộn không ngừng trút xuống mà ral
Mười ngón tay của nàng bay múa trên cổ cầm, lưu loát, tự nhiên!
Một bản nhạc kết thúc!
Tiếng vỗ tay như sấm, xung quanh đều là tiếng reo hol
"Hay!" Đại hoàng tôn nhịn không được mà lớn tiếng khen hay, cũng đứng lên vỗ tay!
Hắn ta nhìn Ôn Uyển, ánh mắt nóng cháy!
Rõ ràng kỹ thuật đàn của nàng ta giỏi hơn Hoàng Ngữ Oanh của Đông Lăng quốc!
Sắc mặt của sứ giả Đông Lăng quốc rất khó coi. Bọn ho không biết Ôn Uyển luyện bản nhạc của On Noãn lâu như vậy!
Với mức độ khó khăn của bản nhạc Đông Lăng quốc này làm sao có thể cản được nàng tal
Hoàng Thượng cũng rất vui mừng: "Ha ha, Ôn nhạc sư, ngươi lại đàn bản nhạc ngươi làm cho mọi người nghe một chút!"
"Vâng! Hoàng Thượng!" Ôn Uyển cung nói vâng, trong lòng rất kích động.
Đây là sân khấu của nàng ta, sân khấu sáng rực rỡi
Từ nay về sau, khắp thiên hạ không ai không biết Ôn Uyển nàng tal
Ôn Uyển lại lần nữa nhẹ nhàng dùng tay ngọc thon dài khẩy cổ cầm, giai điệu dễ nghe, êm tai, xúc động lòng người vang lên.
Tất cả mọi người ở đây đều lập tức trâm mê trong tiếng đàn mỹ diệu êm tai này.
Giờ khắc này Ôn Uyển rất đẹp, nàng ta đã cố tính ở trước gương vừa đánh đàn vừa luyện tập dáng vẻ và biểu cảm của mình sao cho đẹp nhất!
Trên người nàng ta mặc y phục màu trắng, ngồi trước cổ cầm, dung mạo tuyệt đẹp, dáng người thướt tha, phong độ vô cùng, khí chất siêu phàm thoát tục.
Cao quý, không thể khinh nhờn!
Thế mà lại làm người sinh ra ảo giác nàng ta là tiên nữ trên bầu trời vụng trộm chạy xuống thế gian đánh đàn.
Ánh mắt đại hoàng tôn nhìn về phía Ôn Uyển càng thêm nóng bỏng, trái tim đập thình thịch.
Ôn Uyển vô cùng tự tin với kỹ thuật đàn của mình, nàng ta yêu đàn, mỗi lần đàn tấu đều có thể đầu nhập vào nó, trong lòng không có suy nghĩ khác!
Nàng ta có nhan sắc tuyệt đẹp, đặt mình vào giữa Hoàng Cung rực rỡ huy hoàng này, vạn người chú ý!
Tất cả mọi người nghe tiếng đàn đều si ngốc nhìn nàng ta, điều này làm nàng ta sinh ra một loại cảm giác, tất cả mọi người trong thiên hạ đều cúi đầu xưng thần với nàng ta!
Ôn Noãn cũng không thể không cảm thán cầm kỹ của nàng ta rất tốt!
Hơn nữa nàng ta cũng thật sự rất có thiên phú, thế nhưng có thể đàn ra tám phần thần vận của bản nhạc nàng làm!
Một bản nhạc kết thúc!
Toàn trường lập tức yên lặng, sau đó là tiếng vỗ tay như sấm!
Âm thanh của tự nhiên!