Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ ((Dịch Full)

Chương 478 - Chương 481: Quá Mất Mặt

Chương 481: Quá Mất Mặt Chương 481: Quá Mất MặtChương 481: Quá Mất Mặt

"Nhạc cụ Tây Dương? Tây Hoa Quốc cũng thật quá đáng! Nhạc cụ Tây Dương thì ai hiểu? Đây rõ ràng chính là có chuẩn bị mà đến!"

Mọi người im lặng: người ta chính là vì không cần tiến cống mà đến, đương nhiên là có chuẩn bị mà đến!

"Tuệ An huyện chúa sẽ kéo sao?" Có người hỏi

Cái này, quần thần càng im lặng!

Nhạc cụ hồ lô này bọn họ cũng chưa từng thấy qua.

Tuệ An huyện chúa lớn lên ở một thôn quê ở Ninh Viễn huyện phải không? Kiến thức có thể nhiều hơn bọn họ ở kinh thành sao?

Kinh thành thường xuyên có khách thương hải ngoại tới buôn bán thương phẩm, thậm chí có một con phố ở thuê đa số đều là thương nhân hải ngoại.

Đến bọn họ cũng chưa gặp qua cái nhạc cụ kia, Tuệ An huyện chúa đã từng gặp qua sao?

Ôn Uyển ngồi ở góc, nghe được tất cả những lời đối thoại của mọi người, vẻ vui sướng trong lòng khi người gặp họa càng thêm nồng cháy.

Trong lòng Lý Uyển Uyển cười lạnh.

Trong mắt Quách Minh Diễm tràn đầy châm chọc.

Vài người nhạc sư trong Thái Nhạc thự âm thầm may mắn.

Năm nay thiên thu yến có một Tuệ An huyện chúa, quả thật là cứu tinh của các nàng!

Trái tim Lễ Bộ thượng thư cùng thự lệnh Thái Nhạc thự đều treo cao.

Thự lệnh Thái Nhạc thự: "Tây Hoa Quốc đúng là không biết xấu hổi"

Lễ Bộ thượng thư: "Còn vô sỉ hơn cả người Đông Lăng!"

Thự lệnh Thái Nhạc thự: "Bọn họ sẽ không vô sỉ đến mức ba trận thi đấu đều dùng Tây Dương nhạc cụ đấy chứ?"

Lễ Bộ thượng thư: '..."

Hai người đều không nhịn được rùng mình một cái!

Thái Nhạc thự đánh vào mình ba cái: "Là ta nói hươu nói vượn, tuyệt đối sẽ không!"

A-

Thảm!

Muốn chết!

Trên đài

Nhạc sư Tây Hoa cầm đàn vĩ cầm nói: "Mời Tuệ An huyện chúa chỉ giáo!"

Ôn Noãn hơi hơi mỉm cười: "Mời nhạc sư Tây Hoa trước đãi! Nhạc cụ này ta chưa thấy qua, trước tiên muốn nhìn xem ngươi làm như thế nào!"

Toàn đại dien:

Không, thấy, qua?!

Làm sao nàng còn có thể cười mà nói ra lời như thế được!

Sụp đổi Trong lòng Bát công chúa lại càng bội phục On Noãn, quá thành thật!

Nhưng mà phải làm sao bây giờ?

Noãn Noãn phải thua sao?!

Nàng quay đầu phát hiện vẻ mặt Vương thị kiêu ngạo nhìn Ôn Noãn, một chút lo lắng đều không có.

Nàng không nhịn được ngồi sang đó hỏi: "Bà Vương, bà không lo lắng sao?"

Vương thị không hiểu rõ: "Lo lắng cái gì?"

Sau đó nghĩ lại, bà ấy lập tức hiểu rõ, bà ấy nói khẽ với Bát công chúa một câu.

Bát công chúa trừng lớn đôi mắt: "Thật sự?”

"Tất nhiên."

Sau đó Bát công chúa lại giống như Vương thị, yên tâm ngồi ở chỗ kia, vẻ mặt kiêu ngạo như mẫu thân!

Nhạc sư Tây Hoa dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngu mà nhìn thoáng qua Ôn Noãn, sau đó lập tức kéo đàn vĩ cầm.

Giai điệu dễ nghe vang lên, khiến mọi người cảm thấy mới mẻ...

Ôn Noãn lại có cảm giác như đã lâu chưa có.

Mọi người nghĩ thâm: Nhạc cụ Tây Dương này kéo cũng không tệ!

Rất dễ nghel

Nhưng mà mọi người lại càng không vui mừng nổi.

Bọn họ nhìn về phía Ôn Noãn đang lẳng lặng ngồi ở trên đài, hết sức nghiêm túc lắng nghe, nhìn người Tây Hoa kéo đàn vĩ câm.

Lý Uyển Uyển nhỏ giọng nói: "Nàng ta không phải là muốn học đến đâu dùng đến đó đấy chứ? Cho rằng bản thân là thiên tài sao?!

Quách Minh Diễm cười nhạt: "Nếu không thì sao? Cũng không thể đến lúc đó đến nhạc cụ cầm như thế nào cũng không biết?! Đương nhiên phải nghiêm túc nhìn xem!"

"Đúng vậy!"

Một khúc kết thúc!

Mọi người lễ phép võ tay.

Võ tay nhưng ủ rũ!

Bởi vì những người ở trên điện đều cảm thấy võ tay chính là đang đánh vào mặt mình!

Nhưng mà không võ tay thì người Nạp Lan quốc lại cảm thấy bản thân hẹp hòi!

Sứ giả Tây Hoa Quốc cũng không cảm thấy đây là bất kính với bọn họ, ngược lại càng vui mừng!

Trên đài nhạc sư Tây Hoa đưa đàn vĩ cầm cho Ôn Noãn: "Tuệ An huyện chúa, đến lượt người rồi! Sẽ kéo sao? Đừng làm hỏng cây đàn này đấy!"

Ôn Noãn cười nhạt nói: "Yên tâm, ta đã học xong!"

Nhạc sư Tây Hoa cười nhạt.

Đàn vĩ cầm này rất khó học!

Xem một lần mà học được sao?

Quả thật làm trò cười cho thiên hại

Ôn Noãn đặt đàn vĩ cầm lên vai, động tác cố ý thô lỗ.

Thiếu chút nữa làm rơi đàn! Nhạc sư Tây Hoa kia sợ tới mức sắc mặt thay đổi, lo lắng nàng cứ thế làm hỏng nhạc cụ, vậy thì không có cách nào có thể so tài nữa!

Văn võ bá quan Nạp Lan quốc không nhịn được che mắt: Mất mặt!

Quá mất mặt!

"Xì!" Thật đúng là đến đàn cũng không biết cầm!
Bình Luận (0)
Comment