Chương 482: Văn Khúc Tinh Chuyển Thế
Chương 482: Văn Khúc Tinh Chuyển ThếChương 482: Văn Khúc Tinh Chuyển Thế
Bát công chúa lại cười rực rỡ: Noan Noãn quá nghịch ngoml
Khóe miệng Nạp Lan Cẩn Niên hơi hơi cong lên.
Hoàng Thượng nhìn Tuệ An huyện chúa, rồi nhìn Nạp Lan Cẩn Niên, đột nhiên không biết nên có biểu tình như thế nào!
Thập Thất đệ cùng Tuệ An huyện chúa cười cái lông gì thế?
Ôn Noãn hơi hơi mỉm cười: "Xin lỗi, trượt tay, đừng căng thẳng! Được rồi, ta bắt đầu kéo đây! Ngươi hãy nghe cho kỹ!"
Dọn tư thế xong, Ôn Noãn hơi hơi mỉm cười với nhạc sư Tây Dương, tay vừa động...
Tiếng đàn du dương phát ra, uyển chuyển êm tai.
"Đây là...' Lễ Bộ thượng thư không thể hiểu được nhìn về phía thự lệnh Thái Nhạc thự.
Thự lệnh Thái Nhạc thự cũng không quan tâm có văn nhã hay không, ông ấy moi moi lỗ tai mình, để bản thân có thể nghe được rõ ràng hơn!
Người toàn điện che mặt giờ phút này đều lấy tay ra, không hẹn mà cùng ngồi ngay ngắn rồi nhìn lên.
Trời al
Tuệ An huyện chúa kéo, đây không phải... ?
Biểu cảm của nhạc sư Tây Hoa như thấy quỷ nhìn Ôn Noãn.
Sứ giả Tây Hoa cùng công chúa Tây Hoa ngây người nhìn thoáng qua, trong lòng sinh ra một loại dự cảm không tốt.
Hoàng Thượng vui mừng nhìn Ôn Noãn, nói với Nạp Lan Cẩn Niên: "Khúc này là khúc mà nhạc sư Tây Hoa vừa kéo sao?”
Có chút giống, nhưng cảm giác không quá giống!
"Đúng vậy." Nạp Lan Cẩn Niên thay đổi tư thế, càng thêm lười biếng ngồi ở chỗ kia.
Hoàng Thượng không nhịn được cũng thả lỏng tâm trạng.
Thật sự muốn học Thập Thất đệ dựa như vậy, nhưng mà không được!
Một khúc kết thúc!
Toàn trường yên tĩnh lạ lùng!
Mọi người dùng ánh mắt nhìn yêu quái nhìn Ôn Noãn.
Nàng kéo một khúc thế nhưng giống như đúc với khúc mà nhạc sư Tây Hoa vừa kéo!
Không, không giống nhaul
Khúc phổ giống nhau, nhưng hiệu quả kia quả thật khác nhau như trời với đất!
Người sau kéo hay hơn!
Càng vui sướng!
Càng lôi cuốn hấp dẫn hơn!
Lại là một khúc nhạc của tự nhiên!
Người đàn trước chỉ có thể nói là miễn cưỡng dễ nghe.
Bát công chúa đứng lên, dùng hết sức lực toàn thân để vỗ tay: "Hay! Quá dễ nghe!" Ngay sau đó tiếng ve tay như tiếng sấm vang lên!
Toàn bộ người đều đứng lên!
"Quá lợi hại! Chỉ ở bên cạnh nghe một lan mà Tuệ An huyện chúa không chỉ có học được cách kéo, còn có thể nhớ kỹ toàn khúc nhạc!"
"Cái này mới gọi là khúc nhạc! Cái mà người kia kéo chính là cái gì!”
"Học đến đâu dùng đến đó, là trò giỏi hơn thây! Tuệ An huyện chúa là thiên tài!"
"Văn Khúc Tinh chuyển thế cũng chỉ có thể như thế này!"...
Sắc mặt sứ giả Tây Hoa khó coi tới cực điểm!
Trong lòng sứ giả Đông Lăng cũng được một chút an ủi, xem ra có người còn có thể thảm hơn cả bọn hol
Ôn Noãn cầm đàn vĩ cầm đưa cho nhạc sư Tây Hoa, lộ ra nụ cười rất ngây thơ:
"Cảm ơn đã chỉ giáo!"
Vẻ mặt nhạc sư Tây Hoa phức tạp nhận lấy đàn vĩ cầm: "Thật sự ngươi chỉ xem một lần là đã biết?"
Lại còn có thể kéo tốt hơn cả mình?
Hắn không tin.
"Đương nhiên." Không phải!
Kiếp trước nàng còn kéo đứt tay!
"Sao có thể?!"
"Không nghe thấy mọi người gọi ta là thiên tài sao?"
Vẻ mặt nhạc sư Tây Hoa như bị đả kích đến nỗi hoài nghi nhân sinh rồi lui xuống.
Ôn Noãn nhìn về phía sứ giả Tây Hoa cùng công chúa Tây Hoa: "Còn có một trận nữa, lần này là nhạc cụ gì?"
Lại thắng một trận thì nàng có thể kết thúc công việc!
Còn có một trận? Vẻ mặt Hoa Thiến âm trầm nhìn Ôn Noãn, chẳng lẽ nàng hạ quyết tâm mình có thể thắng sao?
Công chúa Hoa Thiến đứng lên, đi về phía trên đài.
Lần này để nàng ta tự thân xuất mal
Lúc này ở một phía khác, có bốn người nâng một quái vật khổng lồ màu đen lên đài.
Sau đó bày biện quái vật khổng lô màu đen kia ở giữa sân khấu.
Những người đó lại chơi với con quái vật to bằng người đấy một lúc, giống như đang thử âm.
Quần thần Nạp Lan quốc: "..."
Cái này lại là thứ gì?
Nhạc cụ sao?
To như người thế này thì thao tác thế nào?