Chương 492: Thật Biến Thái
Chương 492: Thật Biến TháiChương 492: Thật Biến Thái
Hơn nữa trí nhớ của nàng thật sự khá tốt!
Bát công chúa nghe xong thì mở lớn mắt: "Thật sự sao? Để ta thử cô! Tùy Châu, ngươi đi lấy quyển sách lại đây!"
Thái hậu vừa nghe đã lo lắng: "Thừa Nguyệt đừng có quậy!"
Thập Thất có một cháu gái như vậy, lỡ như dọa cho mẹ của cháu nội bà chạy thì làm sao bây giờ?
Ôn Noãn cười: "Không sao!"
Bát công chúa: "Đúng vậy, chỉ chơi thử thôi al Hoàng tổ mẫu không cần lo lắng như vậy! Trời ạ, thế giới này vậy mà còn có người biến thái giống như Thập Thất hoàng thúc vậy!"
Thái hau:
Sao bà có cảm giác muốn đá tiểu Bát này ra ngoài vậy?!
Nàng nói tiểu tử thối kia biến thái thì cũng không sao, nhưng mà vì sao lại mắng con dâu tương lai của bà?
Lúc này có cung nữ bưng lên một chén trà cho Ôn Noãn.
Ánh mắt Ôn Noãn dừng trên tách trà, có chút đăm chiêu.
Tùy Châu lúc này cũng cầm một quyển sách hơi mỏng đến.
Bát công chúa nhận lấy: "Ôn Noãn, mau học thuộc lòng cho ta xeml"
Ôn Noãn thu lại tầm mắt, nàng nhận lấy rồi lật một tờ lại một tờ.
Cung nữ này thật chu đáo, tìm một quyển sách rất ít chữ.
Nên nàng xem sách cũng rất nhanh, đọc nhanh như gió.
Sau đó nàng để cuốn sách ra sau lưng rồi đọc lại không sót một chữ.
Thái hậu: “...'
Bát công chúa buông quyển sách rơi trên mặt đất: "..."
Cung nữ cùng ma ma ở Từ Ninh cung: "..."
Thật biến thái!
Sau một lúc lâu Thái Hậu mới phục hồi tinh thần lại, khụ khụ, chỉ chỉ trà trên chiếc bàn trà làm bằng gỗ nạm tơ vàng: "Khụ khụ, Noãn Noãn nếm thử trà hoa này đi! Ai gia rất thích uống."
Nói xong Thái Hậu cầm lấy ly trà há miệng uống mấy ngụm, áp xuống sự kinh ngạc!
Hù chết bà!
Sau này tuyệt đối không cần lo cháu trai cháu gái quá ngu ngốc!
Bà nghĩ, bà vẫn phải lo lỡ sau này cháu trai cháu gái ngại mình quá ngốc.
Giống như Thập Thất khi còn nhỏ.
"Cháu cũng thích uống!" Bát công chúa cầm lấy ly trà uống một ngụm.
Trái tim nhỏ nhảy lên quá nhanh, uống một ngụm trà để bình tĩnh lại.
Nếu không Noãn Noãn sẽ cho rằng nàng đại kinh tiểu quái!
Ôn Noãn cầm lấy ly trà, sờ sờ màu sắc và hoa văn trên ly, âm thầm điều động mây tía, sau đó mới nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, rồi thả ly trà xuống.
"Con gái phải bảo dưỡng cho thật tốt. Không chỉ phải dưỡng da mà còn phải bảo dưỡng cả cơ thể. Ai gia có một cách bảo vệ da rất hiệu quả, ai gia sẽ dạy cho con! Tùy Châu, ngươi đi lấy một bộ băng cơ ngọc cốt sương đến đây!"...
Khi ba người đang thảo luận nên dưỡng da và giữ dáng như thế nào, Hoàng Hậu dẫn theo Ngũ công chúa và Quách Minh Diễm đến đây thỉnh an.
Thái Hậu ngồi ở chỗ đó, sau khi chờ mấy người hoàng hậu hành lễ xong, mới nhàn nhạt nói: "Bình thân."
Vốn dĩ trước kia Thái Hậu rất thích Quách Minh Diễm, nhưng từ sau ngày thứ hai của bữa tiệc hồi đầu năm, bà không còn thích nữa.
Coi như bà cũng đã nhìn ra, Quách gia thấy tay con trai của bà đã khỏe lại rồi, liền tới cửa cầu tứ hôn, sau đó tay con trai bà bị chặt đứt, liền diễn một vở kịch, đẩy lui hôn sự, ha hả -
Coi con trai của bà là cái gì?
Gọi là tới đuổi là đi a?
Phi, Quách gia xem bà là ai chứ!
Sau khi Hoàng Hậu ngồi xuống, cười nói: "Hôm nay Minh Diễm mua được một gốc cây nhân sâm trăm năm, cố ý trình thiệp tiến cung cầm đến đây để hiếu kính mẫu hậu."
Quách Minh Diễm mở hộp đựng nhân sân ra, bên trong có một gốc cây nhân sâm đầy đặn tròn tròn hết sức đáng yêu, rõ ràng đã có tuổi đời hơn 500 năm, cho dù là ở trong cung thì cũng rất hiếm.
Thái Hậu nhìn thoáng qua nhàn nhạt nói: "Có tâm. Nhưng mà chỗ của ai gia không thiếu nhân sâm. Quận chúa Tuệ An vừa mới tặng một gốc cây nhân sâm ngàn năm cho ta. Nhân sâm 500 năm này có tác dụng bảo mệnh, Hoàng Hậu tuổi lớn, ngươi đưa cho Hoàng Hậu đi!"
Hoàng Hậu: '...'
Đúng là tức chết bà tal
Có cần ngày nào cũng nhắc nhở bà ta việc mình còn già hơn thái hậu hay không?