Chương 52: Mất Mặt
Chương 52: Mất MặtChương 52: Mất Mặt
Ôn Noãn vội vàng gắp một miếng thịt ốc đưa tới: "Vị lão gia này, ăn thử đi, thật sự rất ngon."
Viên quản gia cầm lấy ăn ngay, còn nghĩ là nếu ăn xong bị tiêu chảy thì chắc là tiểu cô nương này sẽ giúp chữa trị đúng không!
Viên quản gia vốn tưởng rằng trong miệng nhất định sẽ có mùi bùn, không ngờ lại rất tinh tế, mềm mại và thơm ngonl
"Ngon lắm. Có ai muốn mua không? Không mua thì tôi mua hết! Một chén hai văn tiền, thật là hời!"
Nghe vậy, con sói to lớn lại ôm chặt thùng gỗ bằng hai chân trước, cảnh giác nhìn đám người, giống như đang bảo vệ thức ăn.
Mọi người lại bị con sói này chọc cười.
Hầu hết những người đến chợ đều là người nghèo, họ vô cùng cảm động trước những lời vừa rồi của Ôn Noãn và Viên quản gia. Trong nạn đói thực sự có người đã từng ăn con ốc này, nhưng nó quá khó ăn, có vị bùn.
Hiện tại thấy Viên quản gia muốn mua, chất liệu vải trên người rất tốt, thoạt nhìn không phải người bình thường, ngay cả sói cũng muốn mua, một vị khách vốn định mua để nhắm rượu, nói: "Tôi cũng đã từng ăn ốc nước ngọt, chúng không có độc, chỉ là không ngon thôi! Nhưng ốc xào cay này rất ngon, cho tôi hai chén đi!"
"Tôi cũng mua. Mua về tôi sẽ ăn thử rồi tự học cách nấu. Sau này nếu con tôi thèm ăn thịt, chỉ cần đi dọc bờ sông bắt là có thịt để ăn rồi." Một bà lão nói.
"Đúng vậy, tôi cũng muốn một chén! Tôi chỉ là một người chân lấm tay bùn, chơi với bùn từ nhỏ, nên đương nhiên phải ăn mấy thứ dơ bẩn mọc ra từ bùn rồi!"
Ôn Noãn nhìn sói xám một cách tán thưởng, cười nói: "Được, xin mọi người chờ một chút. Cha, đại ca, đóng gói nhanh đi!"
Ôn Gia Thụy và Ôn Thuần vội vàng bắt đầu đóng gói.
Ôn Ngọc thấy mình vất vả lắm mới làm phá hoại được việc làm ăn của gia đình thấp kém này, không ngờ lại được mấy người cứu, nàng ta không khỏi châm chọc nói:
"Mấy người cứ mua đi! Đừng nói là tôi không có ý tốt nhắc nhở mọi người, người này là một kẻ tai tinh, sinh ra đã yếu ớt bệnh tật! Ai có liên quan đến nàng ta đều sẽ gặp xui xẻo! Kẻ tai tinh này có thể là do ăn mấy thứ dơ bẩn này mới phát bệnh, mấy người không sợ ăn đồ của nhà nàng ta, sau này mắc đủ thứ bệnh tật thì cứ mua đi!"
Vẻ mặt của mọi người lại thay đổi!
Tai tinh? Mắc đủ thứ bệnh? Ăn ốc này sẽ mắc đủ thứ bệnh?
Cái này... Mọi người nhìn ốc nước ngọt trong tay, do dự.
Có nên ăn không?
Ánh mắt của Ôn Noãn trở nên lạnh lẽo, thật sự cần phải thu dọn sạch sẽ!
Nàng liếc nhìn Đại Hôi.
Con sói xám gầm lên, lao về phía Ôn Ngọc!
Ôn Ngọc sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt, nhanh chóng trốn sau lưng Chúc Trấn Hiên.
Chúc Trấn Hiên nhìn con sói xám đang lao về phía mình, vẻ mặt kinh hãi, liên tục lùi lại: "Đừng qua đây! Đừng... A, cứu tôi với! - Con sói muốn cắn người!"
Con sói xám trực tiếp ném hai người bọn họ xuống đất, há to miệng lộ ra răng nanh sắc bén, đôi mắt sắc bén phát ra vẻ lạnh lùng, gắt gao nhìn chằm chằm Ôn Ngọc, cúi đầu xuống.
Ôn Ngọc nhìn răng nanh nhọn hoắc và sắc bén, liên tục kêu to: "AI Đừng mài! Đừng mà..." Con sói xám cụp tai xuống, bịt kín lỗ tai: On ào quá, đáng tiếc là Tiểu Hắc không có ở đây, nếu không nó sẽ bảo tiểu Hắc thả hai cục phân chim xuống để chặn miệng bọn họ.
"Đại Hôi, đừng làm tổn thương người khác, trở về đi!" Viên quản gia vội vàng ngăn lại.
Đại Hôi giãm lên Ôn Ngọc bằng chân trước bên trái và Chúc Trấn Hiên bằng chân trước bên phải, đồng thời quay sang nhìn Ôn Noãn.
Ôn Noãn khẽ gật đầu.
Lúc này nó mới uyển chuyển rút hai chân lại, quay người chạy về phía Ôn Noãn.
Đám đông đã sợ hãi lùi lại ba thước từ lâu, nhưng khi thấy bộ dạng nhếch nhác của hai người kia, họ đã bật cười.
Những cây trâm cài tóc bằng ngọc trai của Ôn Ngọc đều lộn xôn, phủ đầy bụi.
Nàng ta và Chúc Trấn Hiên nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, bỏ chạy.
Lúc này ai nấy đều nhìn bóng lưng của bọn họ, cái mông trên quần áo lấm lem nước, còn dính đầy cát.
Mọi người lại nhìn xuống đất: Hai vệt nước sáng chói lọi.
Biểu cảm của mọi người thật tuyệt vời!
Một đứa bé nhìn thấy, sắc mặt kỳ quái hỏi: "Mẹ, bọn họ tè ra quần sao? Lớn như vậy còn tè ra quần, thật xấu hổ"
Đám đông không nhịn được, phá lên cười.
Ôn Ngọc và Chúc Trấn Hiên chạy cách đó không xa xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.