Chương 53: Bán Hết Ốc
Chương 53: Bán Hết ỐcChương 53: Bán Hết Ốc
Hai chân kéo dài như dây cót, chạy nhanh hơn!
Tất cả là lỗi của tai tinh kial
Chúc Trấn Hiên cảm thấy kiếp này mình đã mất hết mặt mũi, một thời gian dài không dám đi dạo phố, sợ bị người khác nhận ra.
Ôn Gia Thụy tức giận đến mức sắc mặt vẫn tái nhợt: "Ngọc nhi thật là..."
Tuổi còn nhỏ nhưng sao có thể hung ác như vậy!
Ôn Noãn nhẹ giọng nói: "Cha, cha đừng nóng giận. Nàng ta là cố ý. Lẽ phải nằm ở trong lòng của mọi người, người ăn ngũ cốc ai mà không có lúc bị bệnh?"
Thủ đoạn của Ôn Ngọc thực sự khó giấu được Viên quản gia, loại người cố tình tìm cớ để phá hoại việc làm ăn của người khác khiến ông ấy cảm thấy rất chướng mắt: "Co nương đó trông cũng rất xinh đẹp! Nhưng tuổi còn nhỏ mà lòng dạ xấu xa. Nàng ta không thể nhìn thấy người khác được sống tốt, nghĩ mọi cách để phá hoại kế sinh nhai của người khác. Người nhà nông tìm việc kiếm tiên không dễ. Nếu nàng ta không dám ăn thì có thể không mual Ngay cả Đại Hôi nhà ta cũng nhìn không thuận mắt! Sinh ra yếu ớt bệnh tật cũng không phải lỗi của cô nương. Dù sao ta cũng không sợ! Gói hết phần còn lại cho ta đi! Thiếu gia nhà ta ngửi thấy mùi thơm, nói muốn ăn."
Nhanh chóng bán hết ốc đi, để chiều nay còn phải chữa trị tay cho chủ tử nữa!
Mọi người nghe vậy càng thêm kinh ngạc. Người này ăn mặc đẹp de như vậy, lại chỉ là một người hầu, vậy chủ tu của ông ta sẽ giàu cỡ nào?
Không ngờ những người giàu có cũng ăn những con ốc nước ngọt này ư?
Phụ nhân mua chén ốc vừa rồi cũng có một đứa con ốm yếu ở nhà, biết được khó khăn này, bà ấy đã vô cùng cảm động trước lời nói của Viên quản gia:
"Đúng vậy, ốm yếu bệnh tật không phải lỗi của con nhỏ. Không dám ăn thì đừng mua! Ta cũng đoán ra rồi, tiểu cô nương đó có thù oán với các người! Nàng ta cố ý vu khống người thôi! Nếu con ốc sên này ăn vào chết người thì các người còn dám bán sao? Giết người thì sẽ phải đên mạng! Động vật đều có linh tính, hơn nữa đồ vật mà ngay cả sói cũng thích thì ta nghĩ nhất định nó là thứ tốt!"
"Đa tạ mọi người đã thông cảm." Ôn Noãn mỉm cười, nhanh chóng gói số ốc xào còn lại thành hai phần, đưa cho Viên quản gia: "Cám ơn lão bá đã giúp chúng tôi nói chuyện công bằng. Phần ốc này coi như là quà cảm ơn, ý nghĩa nho nhỏ không đáng kể gì."
Viên quản gia nhận lấy, lấy ra một lượng bạc đặt lên xe đẩy: "Cảm tạ! Đây là phần thưởng của các ngươi. Cô nương, bán hết rồi thì vê sớm đi!"
Ông ta nói xong rồi xoay người rời đi, chủ tử vẫn đang chờ ông ta trở về phục mệnh.
Đại Hồi vẫy đuôi với Ôn Noãn rồi cũng chạy theo.
Ôn Noãn nhìn con sói xám chạy đến một chiếc xe ngựa cách đó không xa, nhảy lên xe ngựa.
Lúc này, rèm xe vén lên, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú, trong trẻo mê người.
Nam tử gật đầu từ xa với Ôn Noãn.
Ôn Noãn mỉm cười gật đầu, thầm nói lời cảm ơn.
Màn che buông xuống, Viên quản gia đi tới bên cạnh xe ngựa, ngồi ở ghế phụ phía trước xe ngựa, xe ngựa nghênh ngang rời đi.
Thấy vậy, những người khác càng tin lời ông ta nói. Ông ta thật sự chỉ là người hầu mà thôi.
Không còn trò vui gì để xem nữa, ốc cũng đã bán hết nên mọi người giải tán. Ôn Noãn nhìn sang chỗ khác, Ôn Gia Thụy đã đặt thùng gỗ xuống, Ôn Thuần đang thu dọn vỏ ốc trên mặt đất.
Ôn Noãn vội vàng chạy tới giúp đỡ, ba người thu dọn sạch sẽ mặt đất rồi mới đẩy xe rời đi.
"Noãn nhi, hôm nay kiếm được chút tiền, con muốn ăn gì, cha đi mua cho con."
"Con không muốn ăn gì hết. Cha đi mua gia vị, gạo và mì về đi! Con thích ăn cơm trắng." Ngày nào cũng ăn cháo, nàng sợ lắm rồi.
Bụng đầy nước!
"Được rồi, cha mua ít gạo về nhà. Nhưng hiện tại không nên mua nhiều, đợi có lương thực mới rồi mua nhiều, cơm được nấu từ gạo mới ăn mới ngon."
Ôn Noãn liếc nhìn sắc trời, đã gần trưa, còn nửa canh giờ nữa mới về đến nhà, nàng nói: "Được rồi, cha đi tạp hóa mua mì và gạo nhé. Con và nhị ca đến hiệu thuốc bán thủ ô, sau đó chúng ta gặp nhau ở tửu lâu Phú Quý, chúng ta đón nhị tỷ rôi cùng nhau về nhà."
Ôn Hinh rửa chén trong tửu lâu Phú Quý, hôm nay là ngày cuối cùng, làm xong liền vừa lúc trả hết số tiền còn nợ.
"Được!" Chưởng quầy của hiệu thuốc là nhị ca của ông, Ôn Gia Thụy không sợ Ôn Noãn bị lừa nên đồng ý.
Thế là ba người chia ra hành động.