Chương 519: Thánh Chỉ Tới 3
Chương 519: Thánh Chỉ Tới 3Chương 519: Thánh Chỉ Tới 3
Thị vệ sau khi đánh xong, cũng đặt đại bản ở trên cửa: "Đây là cảnh cáo! Hoàng thượng thánh minh ghét nhất chuyện sung thiếp diệt thê! Hai người từng thời khắc đều phải nhớ đến sai lâm trước kia của mình, cũng đừng làm việc tính kế hãm hại chính thê! Nếu không đại bản lần sau sẽ nặng hơn! Ngoài ra tiện thiếp Chu thị mỗi ngày đều phải đến trước mặt chính thê dập đầu thỉnh an, việc này sẽ có tộc trưởng và thôn trưởng giám sát, thiếu một ngày, đánh năm đại bản!"
Người trong sân: ”...'
Sau đó không biết ai đã hô một câu: "Hoàng thượng thánh minhI"
Mọi người cũng vội vã hô theo: "Hoàng thượng thánh minhl"
Chu thị nằm sấp trên ghế dài, giận đến phát run, cũng đau đến mức muốn bất tỉnh!
Rất đau cũng rất tức giận ngược lại khiến cho bà ta tỉnh táo!
Cả nhà tiện nhân Vương thị kia, chắc chắn bọn họ đã cáo trạng ở trước mặt Hoàng thượng!
Trời al Chưa từng thấy qua loại người có lòng dạ hiểm độc như vậy!
Sẽ không có hại đến cả nhà lão Đại đâu đúng không!
Chu thị nghĩ đến đây đã muốn đi tìm Vương thị để hỏi tội, nhưng bà ta vừa cử động thì cơ thể đã vô cùng đau đớn, trực tiếp ngã trên mặt đất, lúc này mới đau đến bất tỉnh!
Ông Ôn nhắm mắt nằm trên ghế dài, khuôn mặt sống không còn gì luyến tiếc!
Hoàng thượng đã ban đại bản cho ông?!
Ngẫm lại ông muốn tìm một cái hâm để chui xuống, sau này không còn mặt mũi để gặp người khác!
Cả người đều cảm thấy khó chịu, bị một màn tra tấn tinh thần này cũng khiến ông quên đi nỗi đau ở phần mông!
Tràn ngập trong đầu chỉ toàn là không biết làm sao! Thật sự vô cùng mất mặt!
Thị vệ nói xong lời này cũng rời đi, hắn còn có một thánh chỉ phải ban, hơn nữa hắn đã được Bát công chúa và Lý công công nhờ đến nhà Tuệ An quận chúa để xin mấy giỏ raul
Không hiểu vì sao ngàn dặm xa xôi lại muốn nhờ hắn mang giỏ rau vê!
Hiện tại thời tiết rất nóng, rau này có thể để được mấy ngày như vậy không?
Sau khi thị vệ rời đi, thôn dân mới đứng dậy bỏ chạy như ong vỡ tổi
"Phi! Xui xẻo!"
"Phi phi phi! Xui muốn chết!"...
Sau khi thôn dân chạy ra đều nhịn không được mà phun không ngừng.
Còn tưởng được đến hưởng chút long khí, cũng hưởng chút không khí vui mừng, không ngờ lại hưởng đến một thứ xui xẻo như vậy.
Sau khi thôn dân rời đi, có người thấy thị vệ đi về phía cuối thôn.
Chẳng lẽ đến nhà Ôn Gia Thụy để truyền chỉ?
Mọi người nhịn không được cũng đi qua đó theo.
Thị vệ đúng là đến nhà Ôn Noãn, nhưng phần thánh chỉ này không chỉ dành cho mỗi nhà Ôn Noãn, mà còn có những gia đình cùng trồng lúa mì vụ đông với nhà Ôn Noãn.
Lúc ấy Ôn Noãn đã gieo hạt lúa mì vụ đông, ngoài việc đưa cho nhà ngoại ra thì còn có nhà thôn trưởng, Hữu Phúc, Hữu Tài và những người khác, bọn họ cũng trồng một mẫu đất. Ôn Noãn biết hôm nay thánh chỉ sẽ đến, bởi vì nàng đã nhờ Nạp Lan Cẩn Niên thỉnh Hoàng đế ban thánh chỉ muộn một chút.
Cho nên nàng vừa về đã cho Hạ Bình đi gọi thôn trưởng còn có Hữu Phúc, Hữu Tài và mấy nhà khác đến tiếp chỉ.
Thị vệ lại lấy ra thánh chỉ, đọc: "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Thôn dân của Ôn gia thôn..."
Khái quát lại thì thánh chỉ này là ban thưởng vì bọn họ có dũng khí dám vì thiên hạ trước, không sợ lời đồn đãi mà trồng lúa mì vụ đông theo, sau đó mỗi một nhà được ban cho năm mươi lượng, bạc này là ban thưởng, cũng là tiên trợ cấp để mua lúa mì vụ đông của bọn họ.
Ngoài ra còn ban thưởng một miếu thờ cho Ôn gia thôn.
"Thôn trưởng tiếp chỉ! Hoàng thượng nói mong ông sau này dẫn dắt thôn dân để trồng trọt ra những lương thực tốt!
Thôn trưởng để cho lão cha thay mình tiếp chỉ.
Cha của thôn trưởng vươn đôi bàn tay nua run rẩy ra: "Hoàng thượng long ân vạn vạn tuế, thảo, thảo dân tạ ơn Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn vạn tuết"
Cha thôn trưởng run rẩy thân thể, khom lưng, thân thể già nua từ từ đem đầu đập vào trên nền đất.
Thế mà cũng có một ngày ông ấy có thể nhận được thánh chỉ!
Chết cũng toại nguyện!
Cả nhà thôn trưởng và hai nhà Hữu Phúc, Hữu Tài đều kích động đến thanh âm cũng run rẩy, bọn họ dập đầu thật sâu: "Tạ chủ long ân, Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuết"
Trong lòng của những thôn dân khác trong Ôn gia thôn đều có cảm xúc lẫn lộn!
Thánh chỉ của Hoàng thượng ban thưởng cho năm mươi lượng!
Vinh dự tận trời!
Thấy mà thèm!
Rất hối hận!
Lúc ấy Noãn nhi cũng đã bảo bọn họ cùng nhau trồng!
Vì sao lại không trông?
Vì sao lại không trông?
Vì sao lại không trông?