Chương 522: Cho Người Cá Không Bằng Dạy Người Cách Bắt Cá
Chương 522: Cho Người Cá Không Bằng Dạy Người Cách Bắt CáChương 522: Cho Người Cá Không Bằng Dạy Người Cách Bắt Cá
Ôn Gia Quý cũng không nói là bị Chu thị gọi về, miễn cho ảnh hưởng đến bầu không khí: "Ăn rồi, nghe nói các đệ đã về, sau khi đóng cửa hàng thì đến đây thăm. Lần này vào kinh có thuận lợi không?"
Ôn Gia Thụy liền kể chuyện tổ chức yến thiên thu tại kinh thành cho Ôn Gia Quý nghe.
Sau khi Ôn Gia Quý nghe nói bọn họ được phong lên Thế Xương bá và quận chúa thì khiếp sợ vô cùng, ông kích động vỗ vỗ Ôn Gia Thụy: "Giỏil Giỏil"
Ôn Gia Quý nhìn Ôn Noãn: "Noãn nhi làm tốt lắm! Khổ tận cam lail Khổ sở đời này lúc nhỏ cháu đã chịu hết rồi, sau này chắc chắn sẽ hạnh phúc!"
Ôn Noãn cười cười: "Nhị bá, công việc kinh doanh của cửa hàng thế nào rồi?"
"Bây giờ công việc kinh doanh của cửa hàng rất ổn! Mỗi ngày người đến cửa bốc thuốc xếp hàng dài, có rất nhiều người hoàn cảnh nghèo khổ bảo thuốc mua ở cửa hàng chúng ta, dùng rất hiệu quả, thuốc ở mấy hiệu thuốc khác phải mất mấy ngày mới có tác dụng, ở cửa hàng chúng ta chỉ cần hai ngày thì đã khỏe lại rồi! Giá cả như nhau, mỗi lần bọn họ đến khám bệnh có thể bớt được một nửa tiền thuốc."
Ôn Noãn mỉm cười, đó là vì mỗi loại dược liệu đều được trộn một phần ba dược liệu dưỡng sinh.
"Noãn nhi, thuốc mỡ cháu làm, thuốc viên và rượu thuốc, vừa lên kệ là đã bán sạch, hơn nữa có rất nhiều người dự định mua, cháu làm nhiều một chút, cửa hàng hết hàng rồi."
"Vâng, mấy ngày nữa cháu lại đưa thêm một ít giải độc hoàn sang, đó là loại thuốc chuyên trị độc các loại rắn."
"Thế thì tốt quá, gần đây có người lên núi, bị rắn cắn, đến mua thuốc. Mấy ngày nữa ta đến huyện lân cận nhập hàng, định nhập thêm dược liệu giải độc và giải nhiệt. Đây là sổ sách. Noãn nhi cháu nhìn xem thử..."
Trong phòng Ôn Nhu.
Ôn Linh liếc mắt đánh giá bốn phía, trong lòng bỗng dưng có hơi hâm mộ.
Khi ăn nhà mới, bởi vì không đủ chỗ, gia cụ nhà Ôn Noãn vẫn chưa đầy đủ, phòng chỉ có một chiếc giường, bởi vì phòng rất lớn, ngoại trừ sự trống trải thì thật sự chẳng nhìn ra cái gì.
Bây giờ tất cả nội thất đã được sắp xếp xong, bàn đọc sách, kệ sách, tủ quần áo, bàn trang điểm, ghế quý phi, giường, cần cái gì cũng có.
Trên cửa sổ, trên đầu tủ, trên bàn sách còn trưng một ít cây xanh hoa tươi, nên khi nhìn quanh cả phòng trông có vẻ tao nhã thoải mái, ấm áp lại đậm phong cách của thiếu nữ.
Rõ ràng trong phòng không có bất cứ một vật trang trí nào đắt tiền, nhưng mà lại khiến cho người ta cảm nhận được một sự xa hoa khiêm tốn.
Một căn phòng như thế đúng thật khiến người ta tha thiết ước mol
Trước kia nàng ở nhà bà ngoại cũng chưa bao giờ nhìn thấy căn phòng nào được bố trí đầy đủ như thế.
Ôn Nhu lấy từ trong ngăn tủ ra một hộp trang sức tinh mỹ, bên trong toàn là trâm hoa và mấy món trang sức nhỏ mua từ trong kinh thành về: "Nhị tỷ, Linh nhi, đây là mấy món đồ mua được ở trong kinh thành, hai người xem thử thích món nào, cứ chọn."
Ôn Thiến không chọn: "Lần trước Noãn nhi có tặng rất nhiều trâm hoa, không cần mua cho bọn tỷ nữa."
"Mấy cái này đều là loại mới, đang thịnh hành nên muội mới mua, tỷ chọn vài cái đi. Tỷ còn mua cho mỗi người một cái váy."
Ôn Nhu lại đi đến chỗ tủ quần áo.
Ôn Nhu mở tủ quần áo ra, Ôn Linh thấy nàng có một tủ quần áo rất lớn, bên trong treo đủ loại quần áo với màu sắc khác nhau, mỗi một bộ đều rất đẹp, hơn nữa loại vải dùng để may vừa nhìn đã biết là hàng chất lượng. Nàng không khỏi trừng lớn mắt.
"Tam tỷ, tỷ có nhiều quân áo thật!"
"Ừ, tỷ thích làm quần áo, cho nên làm rất nhiều bộ!" Ôn Nhu thích thêu thùa, làm quần áo, mấy bộ quần áo này là do nàng và Ôn Noãn thiết kế, sau đó nàng may ra.
Khoảng thời gian tới nàng định mở một cửa hàng quần áo.
Bây giờ chỉ chờ tú nương bồi dưỡng ra, mới có thể sản xuất số lượng lớn.
Nhưng mà những lời này Ôn Nhu không nói, rốt cuộc vẫn chưa mở cửa hàng.
Tặng cá cho người không bằng dạy người kỹ năng câu cá, Ôn Noãn cố ý dạy ba tỷ muội Ôn Nhu mỗi người một nghề, để sau này khi các nàng thành thân cũng có thể tự nuôi sống bản thân mình, nâng cao giá trị của bản thân trong mắt nhà chồng.