Chương 521: Không Biết Hối Cải
Chương 521: Không Biết Hối CảiChương 521: Không Biết Hối Cải
Chu thị tức giận đến mức suýt chút nữa không thể nói nổi: "Còn không phải do ông, một đứa con trai mà cũng không quản được! Ngay cả một ông già như ông mà nó cũng đánh! Nếu nhà lão đại xảy ra chuyện, bà đây sẽ liều mạng với bọn ho
Ông Ôn không nói nữa: Ông cũng lo lắng cho lão đại!
Không phải có chuyện gì rồi đấy chứ?
Chu thị nghĩ đến cái gì rồi nói với bà tử kia: "Bà đến phòng khám ở trên trấn tìm lão nhị, bảo lão nhị tìm hiểu thử xem có tin tức gì của nhà lão đại hay không! Nhớ nói nó cầm theo một ít thuốc trị thương về, đau chết bà đây!"
Bà tử lên tiếng, đi lên trên trấn.
Chu thị tiếp tục nằm ở trên giường, nhỏ giọng trù ẻo cả nhà Ôn Noãn một lần từ đầu đến chân.
Buổi chiều sau khi Ôn Gia Quý đóng cửa đã quay về.
Nhưng mà ông cũng không lấy thuốc trị thương của cửa hàng, là thuốc trị thương do Noãn nhi tự mình điều chế, hiệu quả rất tốt, vừa lên kệ hàng đã bị người mua sạch!
Noãn nhi để lại một lọ dự phòng cho bọn họ.
Ông cũng không làm một nhà Tứ đệ cảm thấy ghê tởm, nhưng mà cũng không thể mặc kệ cha mẹ của mình!
Vậy chẳng phải không còn chút nhân tính nào hay sao?
Cho nên ông tự mình chỉ tiền mua một lọ thuốc trị thương ở bên ngoài, dẫn theo vợ và con gái về vấn an hai ông bà.
Chu thị thấy lão nhị đã về, nước mắt lập tức rơi xuống: "Lão nhị, con của mel Cuối cùng con cũng về rồi! Mẹ sắp bị cả cái nhà đê tiện chết tiệt kia hại chết!"
"Mẹ, bản tử vẫn còn treo ngoài cửa kìa! Mẹ đừng nói bậy!" Có một người mẹ bao giờ cũng đổ hết lỗi sai lên đầu người khác như thế này, Ôn Gia Quý cũng rất bất đắc dĩI
Chu thi:
Rốt cuộc cũng không dám nói nữa, cũng biết từ trước đến nay Ôn Gia Quý và cả nhà lão tứ khá thân thiết!
Rõ ràng là do bà ta sinh ra, sao lại không thân thiết với mình?
Nếu lão đại có việc, bà còn phải trông cậy vào lão nhị...
Nghĩ đến đây thì giọng điệu của Chu thị hòa hoãn lại một chút: "Con đến nhà lão tứ hỏi thử xem sao đại ca của con vẫn chưa về?"
"Vâng." Ôn Gia Phú cũng không từ chối.
Ông bảo Đàm thị và hai đứa con gái đi cùng.
Chu thị liếc mắt nhìn Đàm thị một cái: "Vợ của lão nhị ở lại đây hầu bệnh đi!"
Đàm thị cũng không còn cách nào đành thấp giọng đồng ý: "Vâng."
Ôn Gia Phú muốn nói gì đó, một đôi mắt tam giác của Chu thị đã quay sang nhìn: "Sao? Mẹ bệnh không thể xuống giường, giữ vợ con ở lại chăm sóc một chút cũng không được."
Ôn Gia Phú không dám: "Không phải, mẹ, Chiêu Đệ nàng ấy vừa mới có thai, mấy việc nặng nhọc mẹ đừng..."
Tính tình kia của mẹ ông, từ trước đến nay không thích vợ của mình, ông lo rằng mẹ ông sẽ dùng sức lăn lộn vợ mình.
Ông Ôn nghe xong thì lập tức nói: "Trong nhà có bà tử, không cần các con hầu hạ, cứ dưỡng thai đi, sinh cho lão nhị một đứa con trai kháu khỉnh! Các con mau đến nhà lão tứ đi!" Chu thị vô cùng bực mình: "Được rồi, được rồi, một người hai người nâng niu cái thai vậy sao! Di theo một bà già như tôi thì chết mất, các người cút đi!"
Ôn Gia Quý dẫn theo vợ và con rời đi.
Chu thị thấy Đàm thị chạy lấy người thật, không ở lại, tức giận đến mức mắng một hồi.
Một nhà Ôn Gia Quý đến nhà Ôn Noãn.
Nhà Ôn Noãn.
Vừa hay người một nhà đã ăn xong cơm chiều.
Ôn Linh ngọt ngào chào hỏi: "Chào bà, tứ thúc, tứ thẩm, tam tỷ, tứ tỷ, Noãn nhi."
Lần lượt gọi tên người trong nhà.
Ôn Thiển cũng chào hỏi.
Ôn Nhu thấy Ôn Thiến thì rất cao hứng, lôi kéo tay Ôn Thiến: "Nhị tỷ, Linh nhi, hai người vào đây, bọn ta vào kinh thành có mua cho hai người vài món đồ."
Ôn Hinh và Ôn Nhiên cũng đứng lên, cùng nhau đi vào.
Ôn Hinh: "Đúng thế, mua rất nhiều, hai người cứ chọn."
Ôn Nhiên phấn khởi nói: "Có vài món do muội chọn, trông rất đẹp!"
Ôn Linh liếc mắt nhìn Ôn Noãn một cái, thấy nàng không động đậy, ngược lại ngồi ở chỗ đó, nghe trưởng bối nói chuyện, Ôn Linh chần chờ một lúc, mới đi theo nhóm Ôn Nhu vào trong.
Sau khi Ôn Gia Quý và Đàm thị ngồi xuống, Ôn Gia Thụy phấn khởi nói: "Đang định ngày mai lên trấn thăm cả nhà huynh, Nhị ca nhị tẩu đã ăn cơm chưa?"