Chương 533: Đánh Cướp
Chương 533: Đánh CướpChương 533: Đánh Cướp
Đường từ Ninh Viễn huyện vào kinh thành có một đoạn đường là cần phải trải qua một vùng núi xa xôi hẻo lánh.
Vùng này thường xuyên có sơn tặc lui tới, nhưng mấy năm nay đã ổn định hơn rất nhiều, chỉ xuất hiện qua hai lân, nghe nói hai nhà bị cướp đều là gian thương làm giàu mất hết tính người.
Bởi vì xe ngựa vận chuyển hàng hoá đi rất chậm, mỗi ngày xe ngựa vận chuyển hàng hoá đều phải xuất phát từ lúc trời còn chưa sáng.
Mỗi ngày Ôn Noãn cùng Nạp Lan Cẩn Niên đều ngủ ở trạm dịch hoặc là khách điếm đến khi tự nhiên tỉnh, ăn qua cơm trưa mới xuất phát.
Một canh giờ là có thể đuổi kịp bọn hol
Ngày này đúng là ngày trải qua rừng rậm, Ôn Noãn đánh giá thời gian, so với ngày xưa sớm hơn nửa canh giờ đã đuổi kịp bọn họ.
Một đường rất bình thường, Ôn Noãn còn cảm thấy bản thân đã suy nghĩ nhiều.
Nàng cùng Nạp Lan Cẩn Niên đi từ từ ở phía trước đội ngũ.
Chỉ là không nghĩ tới khi ra khỏi cánh rừng, có một cây đại thụ ngã ở trên đường, ngăn cản đường đi của bọn họ.
Hai người lôi kéo cương ngựa, đồng thời để ngựa ngừng lại.
Xe ngựa phía sau cũng ngừng lại theo.
Lôi Đình cùng Lâm Đình Hiên xuống xe ngựa, chạy tới muốn dọn cái cây lớn kia đi.
Lúc này một đám người mặc áo đen xông ra.
Người cầm đầu giơ đại đao, nói với bọn họ: "Núi này là ta mở, cây này là ta chém, nếu muốn đi qua đây, phải để lại tiền mua đường!"
Người bên cạnh hắn ta lúc này cũng mở miệng nói: "Để lại tất cả hàng hoá trong xe ngựa, vậy thì chúng ta sẽ tha cho các ngươi một con đường sống."
Lâm Đình Hiên cùng Lôi Đình cứ như không hề nghe thấy mà dọn cây đại thụ đi.
"Gan chó thật lớn, dám đụng đến cây của ta! Các huynh đệ lên cho ta! Nam thì giết, nữ thì bắt trở về núi cho các ngươi ấm giường!"
Hai mươi người mặc áo đen lập tức chuyển động!
Những người này tốc độ rất nhanh, hơi thở đẫm máu trên người rất nặng.
Nhưng không giống như những sơn tặc giết người cướp của bình thường!
Cũng chỉ có kẻ đi đầu là có thực lực khá kém, nhìn qua có chút giống sơn tặc!
Mấy người áo đen phân công nhau hành động, có mấy người trực tiếp chạy về hướng xe ngựa.
Có mấy người cầm đao chém về phía Ôn Noãn cùng Nạp Lan Cẩn Niên.
Lâm Đình Hiên cùng Lôi Đình nhanh chóng chuyển động!
Khoé miệng Ôn Noãn khẽ nhếch lên: "Tìm chết!"
Từ trên lưng ngựa Ôn Noãn nhảy xuống, ở giữa không trung tung một cú đá, ba người mặc áo đen lập tức bị nàng đá bay!
Đại đao trên tay rơi trên mặt đất, thân thể bay ra đập thật mạnh vào đại thụ trong cánh rừng, lập tức phun ra một búng máu. Mày Nạp Lan Cẩn Niên cũng chưa hề nhăn một chút, ngồi ở trên lưng ngựa, vươn hai ngón tay, cứ như vậy kẹp lấy đại đao đang chém đến.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng cử động, đại đao lập tức "Bang" một tiếng bị cắt thành hai đoạn.
Hắn tùy tay ném một cái, đầu một người rơi xuống đất, nửa cái đao còn lại hoàn toàn cắm vào người của một người mặc áo đen khác, người mặc áo đen kia đang giơ đại đao lên về phía Ôn Noãn, còn chưa kịp rơi xuống thì hắn đã ngã xuống trước!
Ba mươi phút đã qual
Mười tám người mặc áo đen đã ngã xuống đất không dậy nổi!
Một người mặc áo đen nhìn thấy tình huống không đúng, trường đao trong tay hắn bay ra ngoài, lập tức bổ về phía người mặc áo đen cầm đầu vừa rồi, xoay người lập tức chạy trốn.
Lâm Đình Hiên đuổi theo ngăn cản hắn, hai người nhanh chóng đánh nhau, khi Lâm Đình Hiên bắt được hắn, hắn đã cắn độc giấu trong răng để tự sát.
Một phía khác, chân nhỏ của Ôn Noãn đá một cái, trên mặt đất lập tức bay lên một khối đá nhỏ đánh bay đại đao kia lên trời!
Người nói "Núi này là ta mở" nhìn thấy đại đao bổ về phía mình, sợ tới mức cứ thế quỳ xuống!
Ôn Noãn đến trước mặt hắn, một chân đạp hắn xuống dưới chân: "Ai phái các ngươi tới?"
Phó trại chủ Hắc Phong Trại bị dọa đến choáng váng: "Ta không biết! Đám người áo đen này tìm tới cửa, bắt người của Hắc Phong Trại chúng ta dẫn bọn hắn đi đánh cướp. Chúng ta đánh không thắng được bọn họ, chỉ có thể dẫn bọn hắn tới! Vị thiếu gia này, xin tha mạng!"
"Ngươi có biết bọn họ là người nào hay không?”