Chương 547: Sao Bà Ấy Lại Ở Trên Đài?
Chương 547: Sao Bà Ấy Lại Ở Trên Đài?Chương 547: Sao Bà Ấy Lại Ở Trên Đài?
Ôn Gia Mỹ căng da đầu bước lên.
Thương đội của Bắc Minh quốc, một thiếu niên thanh y câu môi cười, nụ cười đẹp như ánh sáng mặt trời sau cơn mưa: "Nhị thúc, thúc lên đi!"
Ánh mắt của hắn dừng ở trên người Ôn Noãn.
Có thể so sánh với Bắc Minh quốc, cũng chỉ có Nạp Lan quốc.
Hắn hiểu môi ngữ, cũng biết lúc nãy mấy người Ôn Noãn đang nói gì.
Nói như thế vốn dĩ bọn họ định để thiếu niên kia lên?
Vừa hay Ôn Noãn cũng nhìn về phía thương đội của Bắc Minh quốc, thấy Diệp Tử Thần đang cười thì không nhịn được nói một câu: "Cười rộ trông giống như ánh mặt trời!"
Vạn Quân không dấu vết chặn trước tầm mắt của Ôn Noãn đang nhìn về phía Diệp Tử Thần, không quên nói: "Không đẹp bằng chủ tử."
Ôn Noãn: "Chủ tử của ngươi cũng đẹp, nhưng mà biểu cảm quá lạnh lùng, luôn xụ mặt, giống như ông già. Cũng rất ít khi mỉm cười!"
Vạn Quân: ”..."
Hóa ra mấu chốt ở chỗ này sao?
Nàng có nên nhắc nhở chủ tử cười nhiêu hơn không?
Ôn Noãn không nói gì nữa mà tập trung nhìn lên trên đài.
Cuộc thi đã bắt đầu rồi.
Năm người trên đài đang rút thăm.
Xui xẻo cho Ôn Gia Mỹ vừa hay bốc trúng bức vẽ của nhà họ Diệp ở Bắc Minh.
Vừa hay người của Bắc Minh quốc cũng bốc trúng bức vẽ của Ôn Gia Mỹ.
Sau đó Đông Lăng quốc bốc trúng Tây Hoa quốc, Tây Hoa quốc bốc trúng Nam Cương quốc, Nam Cương quốc bốc trúng Đông Lăng quốc.
Người ba nước thấy không bốc trúng bức vẽ của Bắc Minh quốc và Nạp Lan quốc thì đều âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi!
Năm người trên đài bắt đầu vùi đầu vào tập trung vẽ.
Bởi vì tối hôm qua Ôn Noãn đã vẽ ra mấy bức tranh dành cho buổi tỷ thí hôm nay.
Tổng cộng có năm hình, hình dạng vặn vẹo, nhưng không khó vẽ.
Trong vòng năm phút quy định Ôn Gia Mỹ đã vẽ xong.
Người của quốc gia khác cũng vẽ xong trong vòng năm phút.
Người thương hội đưa kết quả rút thăm lúc nãy vào tay của đối phương.
Sư phó gốm sứ Bắc Minh quốc vẽ tổng cộng ba món đồ sứ, không có đồ án, nhưng tạo hình phức tạp.
Ôn Gia Mỹ nhìn thoáng qua, liền bóc một cục đất thó lên, đặt trên đĩa quay, bắt đầu dùng tay xoa bùn...
Tốc độ của bà không nhanh, bởi vì hình dáng quá phức tạp.
Nhưng may sao bà chỉ cần cầm vào cục đất, là có thể tập trung vào làm mà không suy nghĩ gì cả.
Động tác của những người khác thì nhanh hơn Ôn Gia Mỹ nhiều!
Đặc biệt là sư phó gốm sứ Bắc Minh quốc, chưa đến non nửa khắc đã làm ra được một sản phẩm! "Diệp gia Bắc Minh quả nhiên danh bất hư truyền."
"Sư phó gốm sứ của Nạp Lan quốc thuộc xưởng gốm nào vậy, sao trông ngượng tay thế! Cũng quá chậm rồi!"
"Nghe nói là xưởng gốm sứ Tuệ An."
"Xưởng gốm sứ Tuệ An là cái quỷ gì? Chẳng phải nên là người của Thái gia và Thanh gia sao? Lỡ thua thì làm sao bây giờ?”...
Một thịnh hội như thế, rất nhiều người trong kinh thành đến xem.
Đại hoàng tôn cũng dẫn theo Ôn Uyển và Ôn Ngọc đi ra, đi theo còn có bá phủ Vĩnh Nhạc - Chu Nghệ Tuấn, Trịnh Dương của phủ Ngũ công chúa.
Đại hoàng tôn cũng biết đại hội giám định và thưởng thức gốm sứ được tổ chức tại Nạp Lan quốc, có thể mang lại không ít cơ hội giao thương!
Nhìn biểu hiện của Ôn Gia Mỹ giờ phút này ở trên đài thì đại hoàng tôn nhíu mày lại: "Giang Đào làm việc thế nào vậy? Sao lại chọn một người như thế lên thi."
Ôn Uyển nhìn Ôn Gia Mỹ ở trên đài, sau đó nhìn thấy Ngô Khải Nghiệp, Ngô Khải Hoa trong đội ngũ thương đội mới dám xác định người trên đài là Ôn Gia Mỹ.
"Là bà ta?"
Lúc này Ôn Ngọc cũng nhận ra, buột miệng thốt ra: "Ôn Gia Mỹ..." Tiện nhân?
May sao phản ứng kịp là bên cạnh còn có những người khác nên nàng ta lập tức dừng ở âm cuối.
"Sao bà ta lại ở trên đài? Bà ta biết làm gốm sứ từ lúc nào? Cho rằng đang chơi nặn đất sét hay sao?" Ôn Ngọc nói với vẻ mặt khinh thường.
Đại hoàng tôn liếc mắt nhìn Ôn Uyển một cái: "Các nàng quen?"
"Bà ấy xem như là tiểu cô của ta, hai người kia là đại cữu và nhị cữu của quận chúa Tuệ An. Chẳng lẽ xưởng gốm sứ Tuệ An là do quận chúa Tuệ An mở? Nhưng mà..." Ôn Uyển muốn nói lại thôi.
"Nhưng mà cái gì?" Đại hoàng tôn hỏi.