Chương 546: Để Tiểu Cô Lên
Chương 546: Để Tiểu Cô LênChương 546: Để Tiểu Cô Lên
Ngô Khải Nghiệp nhíu mày nói: "Cuộc thi thì phải có thua có thắng! Xưởng gốm sứ Tuệ An chúng tôi cũng chỉ là xưởng mới, còn rất nhiều chỗ không hiểu! Nếu như thua thì sao? Còn nếu thắng thì sao?"
Giang Đào suy nghĩ: "Nếu thua thì không sao! Còn nếu thắng, thì năm triển lãm tiếp theo sẽ dành cho các người sân lớn nhất, vả lại cũng không cần nộp một ngàn lượng làm phí vào sân!"
Thật ra, so với ba nước phụ thuộc thì có thể thắng, nhưng so với Diệp gia của Bắc Minh thì cơ hội thắng rất xa vời!
Cuộc thi này, chính là so trong vòng mười lăm phút có thể làm ra được đồ gốm sứ có số lượng cùng chất lượng theo yêu cầu của đối phương, ai làm được càng nhiều thì càng tốt, người đó sẽ thắng!
Hơn nữa đồ sứ được nung ra không được nứt toác, nếu nứt thì không tính!
Ý là trong vòng mười lăm phút ngươi không chỉ phải suy nghĩ thiết kế đồ sứ cho đối thủ, mà ngươi còn phải làm được ra đồ sứ mà đối thủ yêu cầu.
Ông ấy cũng từ bỏ cơ hội thắng lần này!
"Nội dung cuộc thi là gì?”
Giang Đào nói nội dung cuộc thi ra.
Mọi người nghe xong đều âm thầm thấy may mắn!
Người của Diệp gia Bắc Minh có tiếng nhanh nhẹn! Bọn họ mà chuẩn bị sẵn sàng thì chúng ta làm sao có thể thắng?
Tuy nói thua cũng không sao, nhưng vẫn mất mặt chứ! Cũng sẽ ảnh hưởng đến việc bán ồ sứ của nhà mình!
Còn trở thành kẻ thù chung của người cùng nghê!
Làm sao đây!
"Được!" Ngô Khải Nghiệp suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý, một nghìn lượng cũng không phải con số nhỏ!
Dù sao những người này cũng đã hạ quyết tâm đẩy bọn họ lên rồi.
Sau khi Ngô Khải Nghiệp rời đi, ông lập tức cho Lôi Đình đến thông báo cho Ôn Noãn chuyện này.
Ôn Noãn nghe xong lại cảm thấy không khó.
Mười lăm phút dùng để so số lượng sao? Nàng chỉ sợ đối phương còn không làm được ra một cái nào đấy!
Ngày hôm sau đã nhanh chóng đến!
Trong một miếng đất trống ở phòng đấu giá tạm thời dựng lên một cái sân khấu, chỉ dùng để thi đấu.
Giờ phút này người ngồi dưới sân khấu đều là người buôn bán đến từ các quốc gia, còn có thể nhìn thấy một ít người tóc vàng mắt xanh.
Canh ba giờ Thìn, cuộc thi bắt đầu đúng giờ.
Giang Đào làm hội trưởng hội gốm sứ bước lên đài đọc quy tắc tỷ thí.
Quy tắc tỷ thí cũng không khác mấy lời ngày hôm qua là mấy.
Chỉ thêm vài điều:
Thời gian vẽ không thể vượt quá một phần ba thời gian thi đấu, tức là 5 phút, hết thời gian mà vẫn chưa vẽ xong thì coi như thua.
Kết quả thi đấu được lấy dựa trên tiêu chuẩn ai có thể làm ra được nhiều đồ sứ hoàn mỹ vô khuyết nhất thì thắng! Vì để công bằng, mọi người chỉ có thể phái sư phó gốm sứ trong độ tuổi từ 25 đến 30 lên tỷ thí.
Giới hạn này là do Đông Lăng quốc đưa ra, ba quốc gia đều tán đồng.
Ai mà không biết Diệp Tử Thần nhà của Bắc Minh chính là thiên tài giới gốm sứ, 18 tuổi đã sáng tạo ra rất nhiều tinh phẩm giới gốm sứ.
Người mà mọi người phòng bị chính là hắn!
Đối với các quốc gia khác mà nói thì đại sư trong giới gốm sứ hơn hai mươi tuổi đến hơn ba mươi tuổi mới là loại quen tay nhất!
Ôn Noãn: "..."
Hẳn là nàng nên trang điểm già hơn một chút!
Ngô Khải Nghiệp sửng sốt một chút: "Làm sao bây giờ? Cậu không biết có quy tắc này!"
Ôn Noãn: "Không sao, để tiểu cô lên."
Ôn Gia Mỹ nghe xong khẩn trương: "Tiểu cô, tiểu cô có thể chứ?"
Bà không hề chuẩn bị gì!
Ôn Noãn: "Bình tĩnh, có thể, tiểu cô cứ làm như thường ngày là được, tiểu cô không cần khẩn trương! Thắng hay thua cũng không sao.
"Nhưng mà tiểu cô không chuẩn bị gì hết!"
Mọi người ai cũng cho rằng Ôn Noãn sẽ lên!
Vậy không phải nắm chắc phần thắng rồi sao?
Sao lại có giới hạn tuổi tác?
"Có nhớ mấy món đồ sứ mà cháu vẽ tối hôm qua không?”
Ôn Gia Mỹ gật gật đầu: "Nhớ kỹ."
"Vậy được rồi! Không cần khẩn trương. Đi lên đi! Tiểu cô chỉ cần tập trung hoàn thành tốt một sản phẩm là được."
Ngô Khải Nghiệp cũng cổ vũ cho bà: "Cô là người lợi hại thứ hai trong xưởng sản xuất gốm sứ Tuệ An chúng ta, cô không làm được, thì chẳng có ai có thể làm được! Hãy tin vào bản thân mình!"
Ngô Khải Hoa: "Thắng hay thua cũng chẳng sao!"
Ngô Cảnh Thần và Ngô Cảnh Chí: "Tiểu cô là người lợi hại nhất! Mau lên đài đi!"