Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ ((Dịch Full)

Chương 55 - Chuong 57: Khong Ban

Chuong 57: Khong Ban Chuong 57: Khong BanChuong 57: Khong Ban

Nàng lo lắng sớm hay muộn sẽ xảy ra chuyện, đang tìm kiếm hà thủ ô 120 năm ở khắp nơi để làm tốt quan hệ với Lưu viên ngoại.

Đệ đệ của Lưu viên ngoại chính là quân y trong quân doanh.

Nếu đáp được quan hệ, vậy thì tam thất bị mốc meo sẽ có người giúp đỡ che giấu, hơn nữa nếu quân doanh cần số lượng lớn thuốc trị thương, sau này còn lo lắng không có bạc sao?

Cho nên nàng ta muốn lấy được hà thủ ô này!

"Tỷ phu, huynh làm như vậy không đúng rồi, hà thủ ô cửa hàng đặt ngày mai mới đến, hiện tại có người bán, tại sao huynh lại không thu? Khó trách việc kinh doanh của hiệu thuốc mấy năm nay càng ngày càng kém, huynh làm ăn như vậy sao? Nếu đã như vậy, vị trí chưởng quầy này không cần cũng thết"

Ôn Noãn cùng Ôn Thuần liếc nhìn lẫn nhau: Nhị bá tuy rằng là con rể của ông chủ hiệu thuốc, nhưng ông ấy làm chưởng quầy cũng không dễ dàng nha!

Trước kia ông ấy có thể trợ cấp tiên dược cho nhà mình, chỉ sợ điều này đã làm người trong nhà nhạc phụ thấy khó chịu.

Ôn Noãn vừa định nói chuyện, Ôn Gia Quý đã giành trước nói: "Tôi đã tận tâm tận lực với hiệu thuốc, không thẹn với lương tâm! Mấy năm nay việc kinh doanh của hiệu thuốc không tốt, là ai luôn lấy hàng kém thay hàng tốt, lấy chút hàng kém trở về? Phá hủy danh dự của hiệu thuốc, mới có thể biến thành như vậy?

Làm buôn bán không nên lừa già dối trẻ, hà thủ ô này rõ ràng chính là hàng thượng đẳng, tuyệt đối trên 120 năm, là loại vô cùng trân quý hiếm thấy, cam đi hiệu thuốc khác người ta phải tranh giành nhau thu nó, nhưng muội lại nói hai văn một cân, làm vậy không phải bắt nạt người sao?"

Ông ấy làm buôn bán vô luận mua hay bán đều không bắt nạt người! Bởi vì làm ăn không phải dùng một lần, phải có lâu dài mới là duy trì cả đời!

Ánh mắt Đàm Phán Nhi lập loè, mấy năm nay việc kinh doanh của hiệu thuốc xuống dốc không phanh tất nhiên là bởi vì tướng công của nàng ta không biết làm, luôn tham rẻ lấy hàng kém trở vê, ảnh hưởng danh dự, bồi thường bạc vài lần, dẫn tới hiệu thuốc lỗ vốn.

Nàng ta có chút đuối lý, cũng lo lắng Ôn Gia Quý thật sự để hai tên quỷ nghèo này cầm hà thủ ô đi nhà khác bán.

Chờ đến khi vụ tam thất bại lộ, như vậy liền thảm!

Nếu vậy thì cha nhất định sẽ đem hiệu thuốc truyền cho tên họ Ôn này.

Nàng ta ra vẻ vô tội nói: "Tôi không phải là chưa thấy qua hà thủ ô lớn như vậy nên nghĩ nó là giả thôi sao.

Tôi cũng không hiểu dược liệu, một lượng liên một lượng đi! Không thể nhiều hơn! Còn không phải là một ít hà thủ ô rách nát thôi sao!"

Ngày mai nàng ta sẽ đưa hà thủ ô cho phu nhân Lưu viên ngoại, làm quan hệ tốt với phu nhân Lưu viên ngoại.

Ôn Noãn không bỏ qua sự thay đổi trên nét mặt của nàng ta, ánh mắt của người phụ nữ này lấp lóe, rõ ràng nàng ta đang tính kế gì đó, hiện tại thứ duy nhất có thể tính kế chính là hà thủ ô, bằng không nàng ta sẽ không cố ý làm khó dễ rồi nhượng bộ.

Trong lòng Ôn Noãn có suy đoán, muốn chứng thực suy nghĩ của chính mình.

Nàng mỉm cười nói: "Nhị bá, cháu chỉ là lấy hà thủ ô tới cho nhị bá nhìn xem bao nhiêu năm chứ không định bán, thân thể của cháu vẫn không tốt, cho nên định để lại trong nhà chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào."

"Không bán cũng tốt, hà thủ ô 120 năm không phải ở đâu cũng có thể tìm được! Lấy về thôi! Làm đồ gia truyên cũng tốt!" Đàm Phán Nhi nghe vậy thì tức điên người! Thứ ăn cây táo, rào cây sung này!

Chính mình cũng không giúp, quá mức!

"Vậy nhị bá, chúng cháu đi đây."

Ôn Gia Quý vốn dĩ muốn mua cho hai đứa nhỏ mấy cái bánh bao, nhưng em vợ đang ở chỗ này, ông ấy không thể rời đi, bằng không nàng ta lại tới trước mặt cha vợ nói mình lười biếng, chỉ có thể nói: "Được, trên đường cẩn thận."

"Được ạ." Ôn Thuần xách theo bao tải, hai người xoay người muốn rời đi.

Đàm Phán Nhi trong lòng thầm hận, nhưng lại không thể không kéo xuống mặt: "Thì ra hà thủ ô này 120 năm al Tôi vừa rồi thật là có mắt không biết Thái Sơn, tôi chưa từng thấy qua hà thủ ô 120 năm, như vậy đi, một lượng rưỡi bạc một cân, hiệu thuốc chúng ta thu làm trấn điếm chi bảo!"

Khoé miệng Ôn Gia Quý run rẩy, hà thủ ô 120 năm làm trấn điếm chi bảo? Cửa hàng hiện tại đang có một cây nhân sâm hai trăm năm làm trấn điếm chỉ bảo rồi.
Bình Luận (0)
Comment