Chuong 58: Luu Vien Ngoai
Chuong 58: Luu Vien NgoaiChuong 58: Luu Vien Ngoai
Ôn Noãn thấy vậy lại càng không muốn bán, nàng muốn nhìn xem người phụ nữ này đang muốn nó làm gì.
Nàng quyết định để lại cho Ôn Gia Quý, nói không chừng có thể giúp nhị bá.
Nàng làm như không nghe thấy, bước nhanh rời đi.
Đàm Phán Nhi thấy bọn họ thật sự rời đi, đành phải đuổi theo hai bước, cắn răng nói: "Ba lượng bạc! Tôi mua một cân!"
"Không bán." Ôn Noãn cũng không quay đầu lại lôi kéo Ôn Thuần rời đi.
Đàm Phán Nhi chán nản, không khỏi trách cứ Ôn Gia Quý: "Tỷ phu, tại sao huynh lại không thu hà thủ ô đó? Huynh rốt cuộc có muốn cửa hàng tốt lên không vậy?"
Ôn Gia Quý tức giận nói: "Ban đầu muội dùng hai văn tiền đi mua hà thủ ô giá trị một lượng bạc một cân, người ta không bán không phải rất bình thường sao?"
Nói xong, ông ấy không quan tâm tới nàng ta, tiếp tục đi tính sổ.
Trong lòng Đàm Phán Nhi tức điên, nàng ta nhìn Ôn Gia Quý hừ lạnh một tiếng.
Chờ, nàng ta có rất nhiều biện pháp để hắn đi lấy hà thủ ô kia.
Lúc này, một người đàn ông trung niên bụng phệ, đầu hơi hói, mặc áo choàng đi vào.
Người đàn ông với vẻ mặt lo lắng, như thể có điều gì đó đang làm ông ấy phiền lòng.
"Ôn chưởng quầy, Tống phu nhân, hiệu thuốc các ngươi đã tìm được hà thủ ô trên trăm năm chưa? Cho dù bao nhiêu bạc tôi đều mual"
Ôn Noãn cùng Ôn Thuần vừa đi ra hiệu thuốc không xa liền nghe được lời này, nàng dừng lại bước chân.
Đàm Phán Nhi thấy Lưu viên ngoại tới lập tức cười đi lên đón chào, mỉm cười lấy lòng nói: "Tìm được rồi, tìm được rồi, tôi tốn rất nhiều công sức phái người đi tìm trong núi sâu, nhưng hiện tại vẫn chưa đào về, chỉ là có người truyền tin trở về trước, một khối thật lớn, nghe nói đã trên 120 năm! Ngày mai hẳn là có thể mang về."
Lưu viên ngoại nghe vậy thì trừng lớn hai mắt, ánh mắt sáng lấp lánh, trên mặt khó nén vui mừng: "Thật sự tìm được rồi sao? Thật tốt quá!"
Con trai ông ấy năm sau phải tham gia kỳ thi mùa xuân, nhưng hiện tại đột nhiên một đêm đầu bạc, đại phu nói cần hà thủ ô trên trăm năm, tốt nhất là trên 120 năm, ông ấy tìm khắp nơi trong thành nhưng đều không có, làm ông ấy vội muốn chết
Hà thủ ô 120 năm chính là một trong chín đại tiên thảo, giống như nhân sâm trăm năm, rất khó tìm!
Ôn Gia Quý nhíu mày, không đồng ý mà nhìn nàng ta, ông ấy vừa định đứng lên nói gì.
Đàm Phán Nhi cảnh cáo nhìn Ôn Gia Quý, lập tức giành nói trước: "Lưu viên ngoại, nếu ngài có việc vội cứ đi trước! Khi nào hà thủ ô được đào về, tôi sẽ tự mình mang đến cho ngài ngay lập tức."
Nàng ta hiểu biết Ôn Gia Quý, vị tỷ phu này siêu ngốc! Trọng tình trọng nghĩa, cũng xem trọng hiếu đạo.
Thật sự một lòng vì cửa hàng, không có tư tâm. Nàng ta có rất nhiều biện pháp làm ông ấy chủ động đi thu mua hà thủ ô của hai tên quỷ nghèo kia! Cho dù cầu xin cũng phải cầu tới, cho nên nàng ta mới dám nói chính mình tìm được rồi.
Khối hà thủ ô này tuyệt đối phải là nàng ta đưa cho Lưu viên ngoại.
Như vậy thì Lưu viên ngoại mới thiếu nàng ta một phần nhân tình.
"Được, được" Lưu viên ngoại vui mừng nói mấy từ được liên tiếp: "Tống phu nhân, nếu cô thực sự giúp tôi chuyện này thì cô chính là quý nhân của nhà chúng tôi, tôi sẽ nhớ kỹ nhân tình này!" Ông ấy thật sự còn có việc, phải nhanh chóng trở về báo tin tức tốt này cho con trai út của mình, con trai út của ông ấy gần đây không muốn ăn uống, cả người tự sa ngã.
"Lưu viên ngoại khách sáo rồi, nhà tôi mở hiệu thuốc, lo lắng bệnh tình cho người bệnh hẳn là, không phải sao?"
"Tống phu nhân thật là người có tâm địa Bồ Tát, trái tim thầy thuốc, ngày mai tôi sẽ quay lại đây." Lưu viên ngoại nói xong liền vội vàng đi ra ngoài.
Ôn Noãn lúc này mới đi trở về: "Nhị bá, cháu cuối cùng cũng tìm được hà thủ ô 120 năm mà nhị bá tìm khắp nơi rồi."
Lưu viên ngoại dừng lại bước chân: "Tiểu cô nương, cháu thật sự có hà thủ ô 120 năm sao?"
"Đúng vậy, nhị bá của cháu nói có một vị cử nhân có thể thi đậu Trạng Nguyên đột nhiên một đêm đầu bạc, năm sau phải tham gia kỳ thi mùa xuân, muốn đi thi Trạng Nguyên, rạng rỡ toàn bộ huyện Ninh Viễn.