Chương 555: Mau Cứu Người
Chương 555: Mau Cứu NgườiChương 555: Mau Cứu Người
Trong xe ngựa, đại hoàng tôn đang làm việc hăng say.
Khi một tiếng "Phanh!" nặng nề vang lên.
Đỉnh xe ngựa đột nhiên rớt xuống, đè lên trên người hắn, ngay sau đó toàn bộ xe ngựa đều tan thành từng mảnh!
Hai người bị đè dưới một đống ván gỗ tan thành từng mảnh.
Đại hoàng tôn bị tấm ván trên đỉnh xe ngựa đập trúng đầu, hắn lập tức tỉnh lại từ cơn ý loạn tình mê, phản ứng đầu tiên là:
Là hắn quá dũng mãnh sao?
Cho nên xe ngựa đều bị đánh tới tan tành xơ xác?
Ôn Uyển rơi trên mặt đất, bị tình huống đột nhiên này làm cho sửng sốt một chút, trong đầu trống rỗng, sao lại thế này?
Ngay sau đó, từng tiếng gõ la truyên đến tai nàng ta, khiến nàng ta giật mình lập tức tỉnh táo lại.
Xe ngựa tan thành từng mảnh!
Xong rồi!
"Quần áo, đại hoàng tôn!"
Đại hoàng tôn lúc này cũng phản ứng lại, bọn họ còn đang ở bên ngoài hội triển lãm, hiện tại xe ngựa bị tan thành từng mảnh, lỡ như có người đi qua thì thanh danh của cả đời của hắn sẽ bị hủy hoại!
Hắn vội đẩy tấm ván gỗ đang đè mình ra tìm quần áo.
Vừa định đứng thẳng người, liền thấy một đám người chạy tới!
Hắn lập tức không dám đi lên, lại đem tấm ván gỗ đèn lên người mình một lần nữa.
"Có người tới!" Hiện tại đại hoàng tôn có chút hối hận khi làm hai tên thị vệ đi canh giữ cửa hàng triển lãm của lò sứ Tuệ An.
Hiện tại bên cạnh hắn đã không có người!
Làm sao bây giờ?
Hành động đáng kinh ngạc của Ôn Noãn đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, rất nhiều người trong phòng triển lãm đã chạy ra xem Ôn Noãn muốn làm gì?
Chẳng qua Ôn Noãn chạy nhanh nên không có người thấy nàng đạp xe ngựa.
Những người chạy ra ngoài có hơi ngạc nhiên khi thấy một cỗ xe ngựa đổ nát tan tành.
"Sao chiếc xe ngựa này lại tan thành từng mảnh thế này?!"
Nghe vậy, có người nhìn qua: "Ta thấy một cái chân! Trong xe ngựa có người, mau cứu người!"
"Không cần lại đây! Cút!" Đại hoàng tôn rống giận!
Nhưng đám người vẫn xông tới.
Một bàn tay duỗi lại đây.
Không cần, không cần, không cần... Ôn Uyển nhìn thấy rất nhiều cái chân chạy tới từ khe hở, sắc mặt tái nhợt, trong lòng hét lên!
Tay nàng ta sờ lung tung ở khắp nơi, cuối cùng cũng túm được một món quần áo. Tấm ván gỗ bị người lấy ra.
Nàng ta nhanh chóng cầm quần áo che đậy thân thể hai người.
Quần áo của đại hoàng tôn rất dài, che kín đầu và mặt của hai người.
Nhưng mọi người đều nhìn thấy bốn chân, còn có cái gì không rõ nữa?
Trong lòng Ôn Uyển cực kỳ kinh hoảng, cả người lạnh lẽo.
Những ngón tay đang nắm chặt quần áo trở nên trắng bệch.
Xong rồi!
Thanh danh bị mất thì sao về sau nàng ta có thể làm Hoàng Hậu được nữa?
Không có một vị Hoàng Hậu nào là thất đức cal
"Xe ngựa này rất xa hoa! Hình như là..." Có người nói đến đây thì không dám nói tiếp.
Những người sống ở kinh thành đều biết là không thể nói bậy, ít nhất là không thể nói trước mặt.
Lén lút thì không ai quản được.
Lúc này, thị vệ Trịnh Dương chạy tới, thấy chiếc xe ngựa tan thành từng mảnh có chút quen thuộc!
Đây không phải... xe ngựa của Đại hoàng tôn sao?!
Bọn họ thấy bốn cái chân trần.
Hoảng sợi
Bọn họ tất nhiên cũng biết đại hoàng tôn đang làm gì ở trong xe ngựa.
Lúc này cũng bất chấp đuổi theo Ôn Noãn, nhanh chóng xua đuổi mọi người!
"Mọi người rời đi nhanh lên!"
"Đi đi! Không phải chuyện của các ngươi! Cút nhanh lên, bằng không cẩn thận các ngươi..." Nói một nửa, lưu một nửa.
Ý vị uy hiếp rất rõ ràng!
Ôn Ngọc cũng chạy ra ngoài theo đám người Trịnh Dương.
Ôn Ngọc cũng thấy chiếc xe ngựa tan thành từng mảnh kia.
Nàng thất thanh nói: "Tỷ tỷ, đại hoàng... Ngô!"
Trịnh Dương vội vàng che miệng nàng ta lại.
Ánh mắt mọi người nhìn Ôn Ngọc đều không giống nhaul
Ôn Ngọc: "!III"
"Nhìn cái gì mà nhìn! Cút đi!" Thị vệ của Trịnh Dương lên tiếng đuổi người.
Hầu hết mọi người ở đây phần lớn đều là dân thường, không dám khiêu khích quan lớn quý nhân như bọn họ, nhưng trong lòng cũng không ngăn được sự bát quái, mọi người vừa đi vừa quay đầu nhìn lại.
Lúc này, mọi người ở Kinh Thành lại có đề tài bát quái mới!