Chuong 587: Dem Nay Ngu Chung
Chuong 587: Dem Nay Ngu ChungChuong 587: Dem Nay Ngu Chung
"Vâng! Lão nô bảo bà ấy đi chuẩn bị."
Bát công chúa nghe xong phấn khởi nói: "Tốt quái"
Nạp Lan Cẩn Niên không hề về phủ nhà mình, cũng đi theo bước vào phủ nhà Ôn Noãn, hắn nghe thấy cuộc đối thoại này thì nhíu mày lại: 'Cô không mệt sao?”
Ôn Noãn lắc lắc đầu: "Không mệt. Tôi phải ăn nhiều một chút, tranh thủ đêm nay ngủ ngon."
Nạp Lan Cẩn Niên: '..."
Cho nên ngày lành hết rồi!
Ngẫm lại cuộc sống thật gian nan!
Không biết khi nào nha đầu này mới lớn?
Tính tính, nhanh nhất cũng phải thêm ba năm nữa! Hơn một ngàn ngày đêm!
"Noãn Noãn, Hinh Hinh, đêm nay ba tỷ muội chúng ta ngủ chung được không?"
Ôn Noãn sảng khoái đáp: "Được thôi! Không phải cô nói ngồi nhiều nên eo rất mỏi hay sao? Đêm nay ta xoa bóp cho cô, ngày mai sẽ không thấy eo đau lưng đau nữa!"
"Được! Noãn Noãn, cô đối xử với tôi tốt quá!" Bát công chúa kéo cánh tay Ôn Noãn đi vào trong phòng.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thoáng qua Bát công chúa, có một sự xúc động muốn dùng một chân đá nàng quay về kinh thành!
Ngày đó không nên kêu dừng!
Rất nhanh đã đến kỳ thi mùa thu, hai tháng nay tối nào Ôn Thuần và Ôn Hậu cũng không quay về phủ thần thợ, mà ở lại trong viện của Lâm lão.
Mỗi đêm Lâm lão đều sẽ dạy "học bù" cho hai huynh đệ.
Lâm lão muốn cho hai người tham gia thi thử cuộc thi năm nay để lấy kinh nghiệm, nói không chừng năm sau thi có thể đứng đầu.
Đến nỗi Ôn Lạc, bởi vì hai ca ca không ai về nhà, một mình cậu quay về không có gì thú vị, nên cũng ở lại trong viện của Lâm lão.
Dương phu nhân sắp xếp cho cậu ở tạm trong căn nhà ba gian.
Ngày nào cũng thay đổi cách nấu để nấu cho ba huynh đệ những món ăn ngon.
Vì để không quấy rây đến quá trình học tập của ba huynh đệ, bà còn dặn dò người hầu lúc đi đường, nói chuyện, làm việc phải nhẹ nhàng, đừng làm ồn bọn họ.
Một ngày khi mới vừa học xong, ba huynh đệ đoán chắc Ôn Noãn và Ôn Hinh đã quay về từ kinh thành, nên xin Lâm lão nghỉ một buổi, tối nay vê phủ một chuyến.
Lâm lão giao bài tập cho ba người, bảo bọn họ sáng mai nộp lại, roi cho bọn họ vê.
Ôn Lạc là người có việc học nhẹ nhàng nhất trong ba người, bài tập hằng ngày của cậu chính là luyện chữ.
Dùng một tay viết ra những nét chữ khí khái, cần phải luyện tập quanh năm suốt tháng.
Ngày nào ba huynh đệ cũng phải luyện chữ, chẳng qua Ôn Thuần và Ôn Hậu chỉ cần luyện một bài, Ôn Lạc cần phải luyện viết ba bài.
Gần đây chữ của Ôn Lạc tiến bộ rất nhiều, cậu cầm tờ giấy viết chữ mà cậu đã luyện, định mang về cho Ôn Noãn xem. Khi Ôn Lạc đi ra khỏi học viện, không cẩn thận bị người đụng trúng, tập giấy trong tay rơi xuống đất, rơi rụng khắp nơi.
"Xin lỗi." Người nọ nhanh chóng xin lỗi, ngồi xổm xuống nhặt lên giúp cậu.
"Không sao!" Ôn Lạc cũng xoay người lại nhặt.
Ôn Thuần và Ôn Hậu ngồi xổm xuống nhặt giùm.
Người nọ nhìn thoáng qua chữ của Ôn Lạc, tán dương một câu: "Chữ cậu đẹp thật! Nhưng mà loại giấy cậu đang dùng không phải hàng tốt, cậu mua vài tập giấy hàng tốt về luyện chữ đi, chắc chắc chữ sẽ càng đẹp hơn!"
Ôn Lạc cười cười: "Không sao, chỉ là luyện chữ mà thôi, không cần phải dùng loại giấy quá tốt."
Số giấy này là do nhà xưởng làm, mấy vị thúc bá trong thôn đang luyện cách làm giấy nên dày mỏng không đồng đều, đúng thật không phải là loại tốt.
Nhưng trong lúc luyện sản xuất tạo ra nhiều giấy hỏng như thế, để đó lãng phí cũng không tốt, Ôn Gia Thụy đem một phần trong số đó đến phủ thành, để cho ba huynh đệ cậu dùng luyện chữ hằng ngày.
Ba huynh đệ Ôn Thuần còn tặng một phần cho mấy đệ tử nghèo cùng trường.
Số giấy này tuy rằng dày mỏng không đều nhau, còn có vài tờ bị rách, nhưng mà lại trắng tinh, chất lượng cũng không tệ.
Cho nên ba huynh đệ chọn một vài tờ giấy hoàn hảo vô khuyết đưa cho mấy đệ tử nghèo cùng trường dùng để luyện chữ.
Trương Thiếu Hành nghĩ đến lời đồn trong nhà ba huynh đệ rất nghèo, quà tặng bái sư cũng toàn là rau xanh.
Hắn cũng không nói gì nữa.
Hắn nghĩ, rốt cuộc lúc nãy do bản thân quá lỗ mãng, ngày mai mua vài tập giấy đến tặng cho cậu coi như xin lỗi.