Chương 591: Bà Mối Tới Cửa
Chương 591: Bà Mối Tới CửaChương 591: Bà Mối Tới Cửa
Sắp đến Tết Trung thu, Ôn Noãn nghĩ đến việc làm một ít bánh trung thu đặt ở cửa hàng bán.
Vào ngày này, Ôn Noãn dẫn Bát công chúa và những người khác vào nhà bếp làm bánh trung thu.
Đột nhiên có một bà mối tìm tới cửa.
Hiện tại nhà Ôn Noãn phú quý, rất nhiều người đều theo dõi việc hôn nhân của mấy tỷ muội huynh đệ Ôn Noãn, đặc biệt là mấy huynh đệ.
Trong khoảng thời gian này, có rất nhiều người đến ngỏ lời cầu hôn nhưng đều bị Ngô thị từ chối.
Hiện tại lại có bà mối tới cửa, Ngô thị và Vương thị rửa sạch sẽ bột mì trên tay, sau đó mới đi ra phòng bếp.
Ngô thị bất đắc dĩ nói với bà mối: "Đại nương, ta không phải đã nói rồi sao, bọn nhỏ trong nhà tạm thời chưa muốn làm mai, chờ thêm hai năm nữa lại nói được không?"
"Phu nhân lần này hiểu lầm rồi. Lần này tôi tới không phải làm mai cho vài vị công tử cùng tiểu thư, lần này tôi tới để làm mai cho tiểu cô trong nhà."
Tiểu cô sao?
"Gia Mỹ sao?" Ngô thị nhìn thoáng qua Vương thị.
Việc hôn nhân của cô em chồng thì phải do mẹ chồng làm chủi
"Đúng vậy! Nghe nói tiểu cô của bọn nhỏ dịu dàng hiền huệ, bộ dáng trong khắp làng trên xóm dưới cũng được coi là xinh đẹp nhất, cho nên Đường lão gia ở trấn trên bảo tôi tới cửa cầu hôn. Lão phu nhân, phu nhân, các ngươi biết Đường gia không?"
"Đường gia? Đường gia nào?" Vương thị kinh ngạc nói.
Người họ Đường ở trấn trên có rất nhiều.
"Chính là ông chủ mở tửu lầu Cát Tường đấy!"
Ông chủ tửu lầu Như Ý chính là Đường Bỉnh Quyền lúc trước mua công thức ốc nước ngọt.
Đường gia ở huyện thành cũng có tửu lầu, cũng coi như là người giàu có phú quý.
Một năm gần đây ông chủ Đường và nhà mình thường xuyên lễ tiết lui tới, thỉnh thoảng còn đến nhà tìm Ôn Gia Thụy uống rượu nói chuyện phiếm.
Thường xuyên qua lại như vậy, người trong nhà và ông ấy cũng xem như quen thuộc.
Biết vợ của ông ấy đã mất nhiều năm, trong nhà chỉ có một đứa con trai đang đọc sách ở học đường.
Vương thị cảm thấy nhân phẩm của Đường Bỉnh Quyền khá tốt.
Nếu như nửa đời sau con gái có một người biết ấm biết lạnh bên người, sinh một đứa con bàng thân, như vậy bà chết cũng nhắm mắt.
Chỉ là.
"Việc này phải hỏi qua ý của con gái tôi đã, không biết nàng có nguyện ý hay không. Hai ngày sau sẽ trả lời bà!" Vương thị cũng không đồng ý ngay.
Bà mối nghe xong cười nói: "Tất nhiên phải hỏi một câu, kết thân chính là tình cảm của hai người. Đường lão bản tôi cũng biết, là một người thiện tâm, buôn bán phúc hậu, hơn nữa sau khi vợ trước của ông ấy mất, nhiều năm như vậy cũng chưa tìm nhà tiếp theo. Trong nhà không có tiểu thiếp, tự mình nuôi lớn đứa nhỏ, nếu không phải thật sự nhìn trúng Ôn cô nương thì sao có thể tìm tôi tới cửa cầu hôn."
Bà mối lại nói vài lời hay vê Đường Bỉnh Quyền trước mặt Vương thị, sau đó mới xin phép ra vê. Bà mối đi rồi, Vương thị nhìn về phía Ngô thị: "Yến nương, con cảm thấy việc hôn nhân này thế nào?”
Ngô thị suy nghĩ: "Ông chủ Đường là người khá tốt, chẳng qua ông ấy lớn hơn tiểu cô rất nhiều, việc này vẫn là phải xem ý của tiểu cô!"
Chẳng trách gần đây ông chủ Đường thường xuyên đến nhà, thì ra là coi trọng tiểu cô.
Nhưng mà bà thấy tiểu cô không có ý tứ gì đối với ông chủ Đường!
Hai người đang bàn tán về lợi ích và tệ hại khi Ôn Gia Mỹ gả cho Đường Bỉnh Quyền.
Đám người Ôn Noãn đã làm xong bánh trung thu, chỉ chờ đặt trong lò nướng đất nướng chín là được.
Đây là lần đầu tiên Bát công chúa làm bánh trung thu, từ mứt trái cây đến vỏ, đến năm loại nhân, mỗi loại nhân đều là nàng tự tay làm, cực kỳ hưng phấn!
"Thì ra bánh trung thu làm đơn giản như vậy! Sau khi trở về, tôi phải làm cho tổ mẫu, mẫu thân và cha nếm thử mới được." Bát công chúa hưng phấn nói.
Nhập gia tùy tục, hơn nữa người trong thôn cũng không biết thân phận của Bát công chúa, nàng rất bình dân sửa lại xưng hô với người trong nhà.
"Lát nữa nướng xong, tôi cũng muốn mang một chút trở vê cho mẫu thân ăn." Lương Tử Vận vui vẻ nói.
Mấy cô nương vừa ríu rít nói chuyện vừa đi vào trong phòng.