Chuong 613: Hao Tai Ton Cua
Chuong 613: Hao Tai Ton CuaChuong 613: Hao Tai Ton Cua
Ra khỏi cửa thành, đi một quãng không xa, Phong Niệm Trần và Ôn Nhiên tạm biệt với On Noãn rồi đi theo con đường khác.
Phong Niệm Trần dẫn theo Ôn Nhiên lên núi hái thuốc, làm quen với các loại sinh thảo dược.
Sẵn tiện dạy nàng các tập tính sinh trưởng của một vài loại thảo dược.
Còn mấy người Ôn Noãn thì đi xem vùng đất xây xưởng.
Đoàn người đi thêm vài dặm đường về phía ngoại ô.
Liên đi đến mảnh đất hoang lúc trước Nạp Lan Cẩn Niên phái người tìm.
Chỗ này, được tìm dựa trên yêu cầu của Ôn Noãn.
Ôn Noãn đi đi khắp nơi, nhìn thoáng qua đại hình: "Rất tốt, đúng thật rất phù hợp để xây xưởng làm giấy. Tối nay về tôi sẽ vẽ bản thiết kế xây dựng xưởng, ngày mai có thể bắt đầu tìm người đến xây."
Giờ phút này trong lòng Ôn Noãn đã có ý tưởng thiết kế xưởng làm giấy.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thoáng qua Lôi Đình: "Ngày mai ngươi thuê một vài người ở mấy thôn lân cận đến đây làm việc."
"Vâng!"
Ôn Noãn: "Chúng ta đến chỗ khác xem thử đi!"
Đầu tiên nàng muốn tìm hiểu thêm về huyện Nam Ninh, mới có thể nhập gia tùy tục biến huyện Nam Ninh từ một huyện thâm sơn cùng cốc, trở thành một huyện giàu có và đông đúc.
Hôm nay, Ôn Noãn hầu như đi đường cả ngày, đi từ thôn này đến thôn khác, từ ngọn núi này đến ngọn núi khác!
Bát công chúa thân kiều thịt quý, đâu chịu nổi, chân cũng mỏi nhừ. Nhưng mà nàng không hừ một tiếng nào cả, vẫn kiên trì.
Ôn Noãn thấy nàng mệt, huýt sáo một tiếng, Đại Hôi quên mất phong độ quý ông, tung ta tung tăng chạy đến.
"Bát công chúa, cô trèo lên lưng đại hôi ngồi đi!"
Đại Hôi có hơi ghét bỏ.
Ôn Noãn chỉnh mũ giúp nó: "Quý ông nên có phong độ của quý ông."
Đại Hôi: ”..."
Đại Hôi cố gắng mà làm!
Nạp Lan Cẩn Niên nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.
Tiếp theo, có thể cưỡi ngựa thì cưỡi ngựa, không thể thì cứ tiếp tục đi bộ, từ sáng sớm đến tối, đi đến mức lòng bàn chân cũng đau, Ôn Noãn không kêu mật.
Mặt trời dần lặn xuống ở phía tây.
Cuối cùng đoàn người cũng về đến phủ quận chúa, Nạp Lan Cẩn Niên sẵn tiện săn vài con mồi ở trên núi.
Giữa trưa tiểu nha đầu chỉ gặm mấy miếng điểm tâm, ăn không nhiều lắm.
Chắc là do quá mệt mỏi nên không ăn uống được.
Mà hương vị đồ ăn của tửu lầu ở đây cũng chẳng ra làm sao, tối nay tiểu nha đầu cũng ăn không nhiều lắm.
Nạp Lan Cẩn Niên đưa mấy con mồi cho một nha sai trong nha môn huyện Nam Ninh.
"Xử lý mấy cái này đi, sẵn tiện tìm một con dê mang về đây. Tìm thêm chút rau hẹ tươi, củ cải, ngô non... , bổn vương muốn nướng dê nguyên con, chuẩn bị mấy thứ đó đi."
Vô Lỗi: "..."
Tối nay, muốn giết dê ăn?
Vô Lỗi là tay sai do Tô Minh Tân sắp xếp vào phủ quận chúa.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thấy phản ứng ngơ ngác của hắn, lạnh lùng nhìn hắn một cái: "Co vấn đề gì sao?"
Ánh mắt lạnh thấu xương, ánh mắt như băng tuyết.
Vô Lỗi sợ tới mức giật mình một cái: "Không, tiểu nhân đi chuẩn bị ngay."
Vô Lỗi nhanh chóng xin chỉ thị của Tô Minh Tân.
Lúc này đèn đã sáng một lúc lâu.
Tô Minh Tân còn đang phê duyệt công văn, nghe xong lời này, tức giận nói: "Vậy đi chuẩn bị đi!"
Lên núi săn một ngày trời, không có thu hoạch được gì, lại bắt đầu "Hao tài tốn của'!
Tối nay, biết bao nhiêu người nghèo trong huyện chỉ ăn một đến hai bữa, không nỡ ăn cơm chiều, liên đi ngủ.
Vương gia, công chúa, quận chúa, mấy hoàng thân quốc thích đó thật khó hầu hại
Mỗi ngày ba bữa toàn là thịt ngon, còn muốn nướng thịt ăn khuya.
Nạp Lan Cẩn Niên dặn dò xong, liền đi vào nhà ở của Ôn Noãn.
Vừa hay Vạn Quân vừa bước từ trong phòng ra, trong tay nàng cầm một cái bình ngọc, thấy Nạp Lan Cẩn Niên, nàng hành lễ: "Vạn Quân, gặp qua chủ tử."
"Quận chúa rửa mặt chải đầu xong chưa?"
"Mới vừa rửa mặt chải đầu xong, chân có bọt nước, đang bôi thuốc. Quận chúa bảo nô tỳ đưa thuốc cho Bát công chúa."
Nạp Lan Cẩn Niên không có biểu cảm gì: "Đi đi."
Nạp Lan Cẩn Niên nhấc chân bước vào.
Ôn Noãn đang ngồi trên ghế quý phi cúi người bôi thuốc vào chỗ bị trầy da trên chân.