Chương 614: Có Đau Không?
Chương 614: Có Đau Không?Chương 614: Có Đau Không?
Tiểu cô nương mặc áo ngủ màu trắng giản dị, viên lá sen, kiểu dáng rất hiện đại.
Ống quần rộng thùng thình được nàng vén lên, lộ ra đôi chân trắng tinh mượt mà như ngọc.
Mái tóc đen bóng, tùy ý xõa ngang eo nhỏ, lọn tóc vẫn còn hơi ướt.
Ánh sáng nhu hòa như dạ minh châu, phủ lên người của nữ hài, giống như tỉnh linh trong đêm tối.
Nạp Lan Cẩn Niên bước vào, ngồi xổm xuống bên cạnh nàng.
Bàn tay to đẹp, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng.
"Để tôi." Hắn đoạt tăm bông trong tay nàng, ném vào trong thùng rác làm bằng tre.
Ôn Noãn: "..."
Nam tử tuấn mỹ vô trù, ngồi xổm xuống bên cạnh nữ hài, cúi đầu, nghiêm túc bôi thuốc cho nàng.
Biểu cảm chuyên chú, giống như đối đãi với một món bảo bối vô giá.
Ôn Noãn cũng mệt mỏi, nàng nằm sụp trên ghế quý phi, thưởng thức mỹ nam, mi mắt cũng nhíu lại, rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Nắm bàn chân ngọc ngà trong lòng bàn tay, mềm mại yêu kiều, nhận thấy có tiếng hô hấp quen thuộc của nữ hài truyền đến.
Trong lúc mơ hồ Ôn Noãn cảm thấy cả người bay lên không trung, hoảng sợi
Còn chưa mở mắt, nàng đã vung một quyên qua theo bản năng.
Một cú đấm bay đến, Nạp Lan Cẩn Niên quay đầu đi theo bản năng, thân thể xoay tròn một cái.
Vạt áo màu bạc theo tốc độ xoay tròn, tạo ra một vòng cung.
Một tiếng "Phanh" nặng nề vang lên.
Hai người cùng ngã xuống chiếc giường lớn có khắc hoa văn.
Ôn Noãn đè lên trên người Nạp Lan Cẩn Niên.
Ôn Noãn: "..."
Ngoài cửa, Vạn Quân quay lại sau khi đã đưa thuốc xong: '..."
Vạn Quân nhanh chóng đóng cửa lại giúp hai người: "Chủ tử, quận chúa, hai người cứ tiếp tục, tiếp tục!"
Làm mấy chuyện kiểu này sao lại không đóng cửa chứ!
Nhưng mà quận chúa còn nhỏ như thế, sao chủ tử có thể xuống tay được?
Chắc sẽ gây hại cho cơ thể dil
Vạn Quân vuốt cổ nói: "Chủ tử, tuy rằng quận chúa nhìn qua chẳng giống cô nương mười hai tuổi, tính theo tuổi mu cũng chỉ mới mười lăm tuổi! Nhưng mà nàng vẫn chưa đến tuổi cập kê!"
Hai người trong phòng: '...'
Ôn Noãn nhanh chóng bò dậy: "Huynh"
Nạp Lan Cẩn Niên bình tĩnh ngồi dậy, vẻ mặt quan tâm nói: "Ngã có đau hay không?"
Đối diện với gương mặt tuấn mỹ cộng thêm sự nghiêm trang, giống như không quan tâm đến việc gì khác, Ôn Noãn không thể bộc phát tính tình được!
"Không, huynh thì sao?" Lúc nấy hắn biến thành cái đệm bằng thịt người đi! Khóe miệng Nạp Lan Cẩn Niên nhếch lên nói một câu: "Không có, cô nhẹ như thế"
Ôn Noãn: "..."
Đại Hôi ôm Tiểu Bạch tựa vào một góc trong ổ chó, trợn trắng mắt.
Đánh chết nó cũng không tin, lúc nấy con người âm hiểm nào đó không phải cố ý.
Âm hiểm, thật sự quá âm hiểm!
Nó vừa nhấc móng vuốt, chiếc chăn mỏng lập tức che phủ lên người một sói một chó.
Không thể nhìn tiếp nổi nữal
Tiểu Hắc nằm trong tổ chim cũng trợn trắng mắt, nó kêu một tiếng, đắp chăn đàng hoàng cho mình, rồi tiếp tục ngủ.
Ôn Noãn: "Lúc nãy huynh..."
"Lúc nãy cô ngủ quên, sợ cô bị cảm lạnh, cho nên ôm cô lên giường ngủ. Không nghĩ tới thế mà cô lại đánh tôi!" Nạp Lan Cẩn Niên nghiêm trang nói.
Ôn Noãn: "..."
Cho nên là do nàng sai?
"Cô có muốn ăn chút đồ ăn khuya không? Tôi nướng thịt cho cô ăn!" Nạp Lan Cẩn Niên thấy bộ dáng ngơ ngác của Ôn Noãn, hắn giả bộ như không có việc gì, ra vẻ nhẹ nhàng bắt đầu nói sang chuyện khác.
Hắn giả vờ như lúc nãy chẳng có chuyện gì xảy ra.
Nói xong hắn còn duỗi tay vuốt ve lọn tóc rũ xuống trước ngực Ôn Noãn.
Giống như tơ lụa, lại giống như con cá chạch nghịch ngợm trốn khỏi đầu ngón tay của hắn -
Phản ứng của Ôn Noãn chậm hơn ngày thường nửa nhịp, nàng lắc đầu: "... Không cần, tôi muốn đi ngủ."
Bầu không khí kỳ lạ, nhưng mà không biết lạ ở đâu.
Chắc là do vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc chưa kịp tỉnh táo, Ôn Noãn nghĩ thầm.
"Ừ"