Chương 615: Là Một Tiểu Thịt Tươi
Chương 615: Là Một Tiểu Thịt TươiChương 615: Là Một Tiểu Thịt Tươi
Nạp Lan Cẩn Niên đứng dậy: "Ngủ ngon."
Ôn Noãn đang định gật đầu.
Bỗng dưng, một bóng đè ập đến.
Ôn Noãn: "II!"
Hắn muốn làm gì?
Nạp Lan Cẩn Niên cúi người xuống, khi khoảng cách chỉ bằng một nắm tay, hắn mới ngừng lại.
Hai người mặt đối mặt, hắn nhìn nàng rất nghiêm túc, trong ánh mắt liễm diễm ánh sáng nhu hòa, cũng có chút cẩn thận: "Nha đầu, tôi có già không?”
Ôn Noãn: 'Không già! Nhìn qua phong hoa chính mậu!"
Là một tiểu thịt tươi.
Nạp Lan Cẩn Niên bỗng dưng mỉm cười, hắn đứng thẳng người: "Ngủ đi!"
Nói xong xoay người đi ra ngoài.
Ôn Noãn có chút không hiểu nguyên do: "Thập Thất ca, huynh bao nhiêu tuổi?"
Nói xem, rốt cuộc hắn mấy tuổi?
Sao lại hỏi mình hắn có già hay không?
Bước chân bước ra ngạch cửa của Nạp Lan Cẩn Niên hơi ngựng lại: "17."
Nói xong hắn bước ra ngoài.
Bóng dáng hiện lên vẻ hấp tấp.
Thể hiện sự chột dạ.
Ôn Noãn: 17 cũng không phải là 70, huynh hỏi tôi có già hay không để làm gì?
Nhàm chán!
Lạ lại
Ôn Noãn không nghĩ nhiều, kéo chăn che đầu lại, định ngủ tiếp.
Sau khi Nạp Lan Cẩn Niên rời đi, vừa hay gặp được Vô Lỗi đang đẩy một con dê và một đống rau dưa tươi ngon quay vê.
Hắn thấy Nạp Lan Cẩn Niên, lập tức thả xe đẩy ra, cung kính hành lễ:
"Vương gia, đã chuẩn bị dê xong, bây giờ nướng nguyên con dê này sao?"
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thoáng qua: "Không nướng. Thưởng cho ngươi! Ngày mai lại thịt một con khác mang tới đây".
Vô Lỗi: "..."
Đây là cố ý lăn lộn hắn đúng không!
Nạp Lan Cẩn Niên quay về phòng, đi một vòng ở trong phòng, sau đó đi đến bên bàn sách, cầm bút, viết một phong thơ.
Ôn Noãn nằm trong ổ chăn, nhất thời không ngủ được, sau đó nàng nhớ tới vẫn chưa vẽ, lại bò dậy vẽ. Ánh trăng sáng vành vạch.
Sau khi Nạp Lan Cẩn Niên xử lý xong hết công văn trên bàn sách, kẹp bức thư kia vào trong số công văn cần đưa khẩn cấp về kinh thành, đưa về kinh thành luôn.
Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi Ôn Noãn dẫn theo đám người Lâm Đình Hiên đi huấn luyện, lại đi ra ngoài với Nạp Lan Cẩn Niên.
Lâm Đình Hiên ở lại phủ quận chúa tiếp tục huấn luyện.
Vạn Quân đi đưa tin, Ôn Noãn định điều Hạ Bình và Phùng An đến đây.
Sẵn tiện dẫn theo vài nhà thầu xây dựng xưởng sản xuất giấy đến đây.
Lôi Đình cầm bản thiết kế mà Ôn Noãn đã vẽ vào thôn tuyển công nhân, bảo thôn dân dọn dẹp mảnh đất hoang trước.
Bát công chúa bị Nạp Lan Cẩn Niên ép ở lại phủ.
Nàng đi ra ngoài cũng chẳng giúp được gì, chỉ biết chiếm chỗ của Ôn Noãn.
Nếu nàng đi theo, Ôn Noãn sẽ bảo Đại Hôi chở nàng.
Mà chân tiểu nha đầu đi nhiều tới mức trây da, hôm qua hắn nhìn thấy tất của nàng nhiễm cả máu.
Bát công chúa cũng rất thức thời không đi theo, mà ở lại phủ quận chúa chơi với con chó lười biếng Tiểu Bạch này.
Ôn Noãn và Nạp Lan Cẩn Niên đi đến một cái thôn nhỏ, gọi là thôn quả nho.
"Thôn quả nho? Nghĩa là thôn trồng nho đúng không? Lấy cái tên này là vì trong thôn có rất nhiều nho sao?" Ôn Noãn ngồi trên lưng Đại Hôi, chỉ vào một tấm gõ, hỏi.
Chữ trên tấm gỗ rất xấu, bốn chữ thì có hai chữ méo mó, còn viết sai một chữ, chỉ có chữ thôn là đúng.
"Ừ, là thôn trồng nho, bởi vì trên đỉnh núi mọc đầy nho nên lấy tên như thế. Trong thôn quả nho chỉ có mười mấy hộ, cả thôn chỉ có 192 người." Nạp Lan Cẩn Niên nói những điều mà hắn biết cho Ôn Noãn nghe.
Toàn bộ thôn có tổng cộng mười hai mẫu ruộng không phân biệt ruộng tốt và ruộng xấu, bình quân mỗi một người không có nổi một mẫu ruộng.
Mỗi gia đình có ít nhất năm miệng ăn, nhiều nhất là mười mấy người, kiểu gia đình bốn thế hệ cùng chung sống.
Cho nên thôn này có thể nói là thôn nghèo nhất huyện Nam Ninh.
Ôn Noãn nghe xong líu lưỡi: "Vùng núi cằn cỗi, mỗi mẫu ruộng chỉ thu hoạch được hơn 300 cân lương thực, đối với gia đình mười mấy miệng ăn thì sao có thể ăn no?"
"Ừ. Tuy rằng không có nhiều ruộng, nhưng mà diện tích rừng núi rất nhiều, mỗi gia đình đều có một ngọn núi. Đỉnh núi mọc đầy nho. Nhưng mà đường núi khó đi, vận chuyển nho từ trong núi ra cũng không tiện, nếu vận chuyển đến huyện khác để bán, thì thôn dân cũng tiêu hết sạch tiền vào phí dừng chân, cho nên nếu chỉ cầm vào trong thành bán, cũng chẳng kiếm được bao nhiêu."