Chương 616: Thôn Quả Nho
Chương 616: Thôn Quả NhoChương 616: Thôn Quả Nho
Hắn chưa bao giờ đến huyện Nam Ninh, nhưng mà trước khi đến đây, Nạp Lan Cẩn Niên đã phái người điều tra, tối hôm qua hắn đọc tư liệu, cho nên có biết.
Ôn Noãn lại cười, đôi mắt sáng lấp lánh: "Bán nho rừng đương nhiên chẳng kiếm được bao nhiêu, hơn nữa người ở đây không biết kỹ thuật giữ trái cây tươi, muốn vận chuyển đến nơi xa hơn để bán cũng rất khó, nhưng nếu gia công nho thành rượu nho, vậy thì kiếm bạc rồi."
"Cho nên tôi mới dẫn cô đến đây."
"Sao huynh lại biết tôi biết nấu rượu nho?"
"Không biết, nhưng mà rượu nho là rượu Tây Dương, cô nói cô biết nấu bia, bia cũng là loại rượu ở nước ngoài, tôi đoán chắc cô sẽ biết."
Nạp Lan Cẩn Niên cũng nhớ rõ trước kia nàng nói muốn nấu bia cho hắn uống, cho nên dẫn nàng đến đây xem thử.
Nhìn xem có thể chế biến nho rừng thành rượu nho hay không.
Tiểu nha đầu này thích kiếm bạc, rượu nho là loại rượu rất đắt!
Hai người vừa nói nói, vừa đi.
Rất nhanh đã đi đến một chân núi.
Lúc này đã là mùa thu, lọt vào trong tâm mắt có thể thấy được trên núi có rất nhiêu cây nho rừng, những chùm nho rừng đã sắp chín.
Hơn nữa còn có một mảnh nhỏ đã chín!
Có thôn dân đang ngắt quả nhỏ đã chín, dự định ngày hôm sau sẽ mang vào thành bán.
Ôn Noãn đi đến bên người một ông cụ, chỉ vào sọt quả nho rừng: "Ông ơi, ông muốn hái những quả nho rừng này mang đi bán ạ? Có thể bán bao nhiêu văn tiền một cân vậy?"
Ông cụ hơi bị nặng tai, ông ấy không nghe rõ Ôn Noãn đang nói gì, nhưng vẫn cảm giác được có người đi đến bên người ông ấy. Ông ấy quay đầu nhìn về phía Ôn Noãn, chỉ cảm thấy tiểu cô nương này thật xinh đẹp, ông ấy cười nói: "Tiểu cô nương, cháu là muốn ăn sao? Không cần bạc, cháu trực tiếp lấy đi! Thứ này có đầy núi, có một số người đi ngang qua đều tùy tiện hái một ít ăn, sao có thể lấy bạc của cháu chứ".
Dứt lời, ông ấy cầm lấy một chuỗi nho rừng lớn nhất, chín nhất, tròn trịa nhất đưa cho Ôn Noãn.
"Nho rừng nhà tôi chín sớm nhất, lại còn rất ngọt!"
Ôn Noãn cười nhận lấy: "Cam ơn ông!"
Nàng trực tiếp hái xuống một quả nho lột da rồi ăn thử.
Quả nho rừng nhỏ hơn quả nho bình thường rất nhiều, lại còn có chút chua, nhưng mùi vị thật sự rất đậm đà.
Ôn Noãn cười nói: "Rất ngonl"
Ông cụ nghe vậy nhiệt tình nói: "Thích ăn thì ăn nhiều một chút! Nơi này vẫn còn. Các cháu tới nơi này làm gì? Là lạc đường sao?"
"Không phải, chúng cháu thấy ở cửa thôn viết thôn quả nho, nghĩ nơi này có quả nho cho nên đi vào."
"Cháu cũng nhìn ra là thôn quả nho đúng không! Có người nói tôi viết sai rồi! Hừ! Là hắn không biết chữ! Làm sao có thể là tôi viết sai chứ!"
Viết sai rồi thì sao tiểu cô nương này biết đây là thôn quả nho được.
Ôn Noãn: '..." Nàng có nên nói với ông ấy là ông ấy thật sự viết sai không?
Thôi, từ từ rôi nói saul
"Ông ơi, ông hái quả nho này mang đến trong thành bán được bao nhiêu một cân?" Ôn Noãn vừa ăn vừa bắt đầu tìm hiểu tình huống ở nơi này.
"Bởi vì cây nho chín khá sớm, cho nên chắc là có thể bán một văn tiên hai cân, chờ thêm mười ngày tám ngày nữa, tất cả quả nho ở nơi này đều chín hết thì chỉ có thể bán một văn mười cân! Một văn mười lăm cân tôi cũng từng bán rồi!"
Huyện Nam Ninh không thiếu nhất chính là núi, trong núi hoặc nhiêu hoặc ít cũng sẽ có quả nho rừng.
Người trong thôn sẽ không bao giờ mua, chỉ có người trong thành mua.
Mỗi năm đến mùa thu, có rất nhiêu người vào thành bán quả nho rừng, cho nên giá cả rất thấp.
Ôn Noãn: "Một văn mười cân, vậy một mùa có thể bán một vạn cân quả nho rừng không?"
"Sao có thể chứ! Phần lớn đều là chín hỏng ở trong núi, một mùa có thể bán 5. 000 cân đã tính là nhiêu! Hiện tại mặc dù cháu nhìn thấy khắp đồi núi đều là quả nho, nhưng có một số sẽ bị chim ăn, có một số là chưa kịp bán đã bị chín hỏng ở trên cây."
Ôn Noãn tính toán một chút, một văn mười cân, 5000 cân cũng chỉ có thể kiếm được 500 văn.