Chương 617: Đề Nghị Hợp Tác
Chương 617: Đề Nghị Hợp TácChương 617: Đề Nghị Hợp Tác
Nói cách khác, một ngọn núi quả nho còn chưa kiếm được một lượng bạc.
Giá quá rẻ!
Chẳng trách người dân lại nghèo như vậy!
Sau đó Ôn Noãn lại hỏi mỗi năm sản lượng quả nho trong thôn và các vấn đề khác.
Ông cụ cũng là người thích nói chuyện.
Ôn Noãn hỏi gì ông ấy cũng trả lời hết.
Cho nên quả nho mương này, mỗi năm chắc có thể thu được hơn mười mấy vạn cân quả nho rừng.
Ôn Noãn tiếp tục hỏi: "Ông ơi, thôn trưởng của các ông ở nơi nào? Có thể dẫn cháu đi gặp ông ấy được không?"
Ông cụ nghe được lời nói thì cười nói: "Tiểu cô nương, cháu tìm thôn trưởng làm gì? Tôi chính là thôn trưởng đây!"
"Thật trùng hợp. Thôn trưởng, cháu muốn hợp tác với thôn quả nho”.
"Hợp tác? Hợp tác cái gì?" Thôn trưởng không hiểu gì cả.
"Cháu muốn xây dựng một nhà xưởng, sản xuất rượu nho. Cho nên cần mua rất nhiều quả nho rừng..."
Ôn Noãn nói rõ dự định của mình.
Phương án hợp tác đầu tiên là người dân trong thôn quả nho phụ trách đem hái quả nho xuống, rửa sạch sẽ rồi giao cho người của nàng phụ trách sản xuất rượu nho.
Đến lúc đó số bạc bán rượu nho kiếm được, nàng sẽ chia ba phần cho người dân thôn quả nho.
Thôn dân lại dựa theo số lượng quả nho các nhà cung cấp mà phân phối số bạc đó.
Phương án hợp tác thứ hai là nàng mua toàn bộ quả nho trong thôn quả nho với giá ba văn tiền một cân, bọn họ chỉ cần hái quả nho xuống bán cho nàng là được.
Thôn trưởng tiêu hóa thật lâu sau mới hiểu được ý trong câu nói của Ôn Noãn.
"Quả nho còn có thể ủ rượu sao?" Chưa từng nghe nói qual
Chỉ nghe qua rượu cao lương và rượu gạo.
Ôn Noãn mỉm cười: 'Rượu nho là một loại rượu ở hải ngoại, Nạp Lan quốc chúng ta còn chưa có người sản xuất."
Thôn trưởng nghe được lời này thì tò mò hỏi: "Chẳng lẽ tiểu nha đầu cháu biết ủ rượu nho?"
Ôn Noãn chỉ vào Nạp Lan Cẩn Niên: "Thập Thất ca của cháu đã đi đến nhiều nước, từng nghe được phương pháp ủ rượu nho từ một thương khách hải ngoại. Muốn thử xem sao."
Nàng là một nha đầu không lớn không nhỏ, nhìn qua cũng không có người tin kiến thức của nàng rất rộng rãi, cho nên Ôn Noãn kéo Nạp Lan Cẩn Niên ra.
Nạp Lan Cẩn Niên cũng không vạch trần nàng.
Thôn trưởng nhìn thoáng qua Nạp Lan Cẩn Niên, ở trong lòng suy nghĩ một lúc.
Cho nên ý của nàng là bọn họ cũng chưa thử sản xuất lần nào, chỉ là từng nghe nói rồi muốn thử xem sao?
Vừa nhìn đã biết hai người này là người trong thành, hơn nữa còn không phải là người của huyện Nam Ninh, ông ấy chưa từng gặp người huyện Nam Ninh nào có khí chất như vậy.
Mặc kệ như thế nào, đây thật sự là chuyện tốt!
Chuyện rất tốt! Thôn trưởng lập tức nói: "Việc này tôi phải bàn bạc với các thôn dân một chút, xem ý kiến của bọn họ là gì. Hai vị quý nhân, mời đến nhà tôi ngồi chơi một lúc, tôi đi gọi thôn dân tới!"
Cho dù không hợp tác, ba văn tiên một cân cũng đã rất hấp dẫn rồi.
Trước kia bán mười cân mới được một văn tiền, hiện tại mười cân 30 văn tiên!
Nếu bọn họ hái tất cả quả nho trên đỉnh núi xuống, vậy thì sẽ kiếm được bao nhiêu bạc?
Ba văn tiền một cân, một vạn cân chính là ba vạn văn tiên?
Trời oil
Thôn trưởng kích động không tính toán được con số lớn như vậy là bao nhiêu lượng bạc!
Nhưng mà thôn trưởng muốn hợp tác chứ không phải bán ba văn tiên một cân quả nho rừng.
Thôn trưởng cũng không rảnh lo một sọt quả nho vừa mới hái xuống, vội vàng mời hai người đến một căn nhà nửa gạch đất nửa gạch xanh ở chân núi cách đó không xa.
Đừng thấy thôn trưởng lớn tuổi, lỗ tai không được nhanh nhạy lắm, nhưng ông ấy vẫn còn rất khỏe mạnh, giờ phút này đi trên đường núi quen thuộc thật sự là đi nhanh như bay!
Ôn Noãn và Nạp Lan Cẩn Niên đi theo phía sau ông ấy.