Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ ((Dịch Full)

Chương 624 - Chương 627: Đổ Xô Đi Mua Gà Con

Chương 627: Đổ Xô Đi Mua Gà Con Chương 627: Đổ Xô Đi Mua Gà ConChương 627: Đổ Xô Đi Mua Gà Con

Nạp Lan Cẩn Niên kẹp chặt bụng ngựa, ngựa liền chạy về phía trước, người ở phía sau cũng đuổi theo.

Mọi người nhanh chóng quỳ xuống đồng thanh hô to: "Cung tiễn quận chúa! Quận chúa lên đường bình an!"

"Cung tiễn quận chúa! Quận chúa lên đường bình an!"

Cung tiễn quận chúa, quận chúa lên đường bình an, một tiếng lại một tiếng, một chữ lại một chữ, kéo dài quanh quẩn ở dãy núi, dư âm còn văng vang bên tai.

Cho đến khi xe ngựa hoàn toàn biến mất ở trong tâm mắt của mọi người, bọn họ lúc này mới đứng lên.

Mọi người đều vây quanh phụ nhân kia.

"Sao quận chúa chỉ nhận lấy gà mái già của nhà bà vậy?"

Phụ nhân đắc ý nói: "Gà mái già nhà ta rất biết đẻ trứng, quận chúa thân thể ốm yếu, phải bồi bổ thật nhiều thì tương lai mới có thể sinh dưỡng tốt!"

Có người cũng có gà mái già nghe xong cũng lập tức nói: "Nhà ta cũng có gà mái già! Nuôi đã ba năm! Hàng năm đẻ rất nhiều trứng! Vậy ta sẽ đưa đến phủ quận chúa, để người ở quận chúa phủ đưa cho quận chúa!"

"Gà mái già nhà ta cũng rất biết đẻ trứng! Sống một năm đã đẻ mấy trăm quả trứng gà! Đẻ ra mấy oa gà con -"

"Muốn gà mái già đẻ trứng bồi bổ thân thể sao? Nhà ta cũng có một con đẻ trứng!"

"Gà trống nhà ta cũng rất bổ, có nó, mấy con gà mái hạ trứng nhà ta đều có thể ấp trứng! Gà con cũng cường tráng! Phải đưa cho Thập Thất gia bồi bổ mới được!"

"Không được, ta phải đi mua thêm mấy con gà mái về nuôi mới được, về sau đưa cho quận chúa bồi bổ thân thể”.

Mọi người giống như tổ ong vỡ tổ đi vào thành mua gà mái đẻ trứng, sức chiến đấu mạnh mẽ giống như gà trống.

Tô Minh Tân và những quan viên khác cùng bá tánh trong thành không rõ nguyên do.

Tại sao những bá tánh này giống không nỡ xa Tuệ An quận chúa vậy?

Vạn dân lấy lễ đưa tiễn, nhiệt tình mời.

Ông ấy cẩn thận làm huyện lệnh hai năm ở huyện Nam Ninh, nghĩ mọi cách làm bá tánh huyện Nam Ninh có một cuộc sống tốt hơn lại chưa từng được đối xử thế này.

Tô Minh Tân ngăn cản một nhà đổ xô vào thành cướp mua gà con tìm hiểu: "Xin hỏi một chút, tại sao mọi người đều phải tặng đồ cho Tuệ An quận chúa vậy?"

Lão phụ nhân: "Bởi vì Tuệ An quận chúa rất tốt nha! Tạo phúc cho bá tánh! Ông là ai? Đừng cản trở tôi đi mua gà conl"

Tô Minh Tân: ”...'

Huyện Nam Ninh còn có bá tánh không quen biết ông ấy ư?I

"Mẹ, ngài ấy là huyện lệnh đại nhân!"

"Ồ, ngài chính là huyện lệnh đại nhân à!" Nói xong nhanh lôi kéo cả nhà vào thành mua gà.

"Quá xấu rồi! Hại mọi người đều hiểu lầm quận chúa!" Lão phụ nhân tránh ra ở phía sau, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

Tô Minh Tan:

Sao Tuệ An quận chúa lại tạo phúc cho bá tánh?

Tô Minh Tân sai tùy tùng bên cạnh đi tìm hiểu, còn ông ấy vội vàng trở lại nha môn. Một canh giờ sau tùy tùng trở về bẩm báo: "Đại nhân, Tuệ An quận chúa mấy ngày nay đi ra ngoài rất sớm, nhưng không phải du ngoạn ở khắp nơi, nàng..."

Tùy tùng nói ra từng tin tức mà mình tìm hiểu được từ những người vào thành mua gà mái.

Khó trách năm nay ở chợ phiên thiếu nhiều người bán nho rừng như vậy!

Khó trách gần đây trong thành có rất nhiều thôn dân bán đủ loại đậu hủ, tửu lầu cũng có vài món đồ ăn mới, bởi vì đều là thứ mới lạ nên việc kinh doanh rất tốt.

Khó trách gần đây có rất nhiều bá tánh bán đủ loại thức ăn mới lạ...

Việc làm ăn bùng nổ.

Ông ấy chưa từng thấy qua chợ ở huyện thành náo nhiệt như vậy.

Trên khuôn mặt những bá tánh ăn mặc quần áo đầy lỗ vá đều lộ ra nụ cười ông ấy chưa từng gặp qua.

Tạo phúc cho bá tánh, bốn chữ này nói thì dễ dàng, viết cũng không khó, nhưng làm được lại trăm cay ngàn đắng!

Ông ấy làm nhiều năm như vậy cũng chưa làm được!

Tuệ An quận chúa chỉ tới một tháng lại khiến cho bá tánh có hy vọng!

Tô Minh Tân có chút hoài nghi nhân sinh.

Tô Minh Tân nghĩ đến hai ngày trước đã viết một phong thơ gửi cho người huynh đệ kết nghĩa là Lâm ngự sử ở kinh thành, bảo ông ấy buộc tội Tuệ An quận chúa ở trước mặt Thánh Thượng.

Này... Vu tội quận chúa, vu tội hoàng thân quốc thích sẽ có tội gì?

Tô Minh Tân đỡ lấy tùy tùng bên cạnh, chân có chút mềm ra.
Bình Luận (0)
Comment