Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ ((Dịch Full)

Chương 625 - Chương 628: Nguyện Vọng Đơn Giản

Chương 628: Nguyện Vọng Đơn Giản Chương 628: Nguyện Vọng Đơn GiảnChương 628: Nguyện Vọng Đơn Giản

Ngày hôm sau đoàn người đã trở lại huyện Ninh Viễn.

Ở trên con đường trở về, một đường có thể thấy bóng dáng mọi người vùi đầu cực khổ làm việc chăm chỉ trong đất.

Lúa nước ở huyện Ninh Viễn trưởng thành sớm hơn vài ngày so với huyện Nam Ninh, lúc này đã thu hoạch xong, mọi người đang đổ xô gieo trồng lúa mì vụ đông.

Mặt trời chiêu ngã về tây, kéo dài bóng dáng mọi người đang bận rộn ngoài ruộng.

Chưa đến ba năm nữa, bảy phần bá tánh ở Nạp Lan quốc sẽ không còn đói bụng.

Ba phần còn lại là những bá tánh vô cùng nghèo khổ, nghèo đến mức trong nhà không có một mảnh ruộng cho dù là ruộng căn cỗi.

Khóe miệng của Nạp Lan Cẩn Niên khẽ nhếch lên, nhìn thoáng qua nha đầu "lại" dựa vào vai mình ngủ rồi: Đây đều là công lao của tiểu nữ hài của hắn!

Khi xe ngựa gần đến nơi, Ôn Noãn liền tỉnh.

"Tới rồi sao?" Ôn Noãn lười biếng duỗi người.

Thói quen thành tự nhiên, Ôn Noãn đã thói quen ở trên xe ngựa tựa vào vai hắn ngủ, cũng không cảm thấy xấu hổ.

"Ừ, đến đầu thôn rồi."

Khi xe ngựa đi qua nhà cũ, Ôn Noãn nghe thấy được tiếng nói cười truyền ra.

Loại tình huống này là đại phòng trở lại thôn mới có.

Ôn Noãn vén mành xe lên nhìn thoáng qua.

Quả nhiên thấy gương mặt đắc ý của Ôn Ngọc.

Nàng suy nghĩ một chút kỳ thi mùa thu lập tức tới rôi, khó trách bọn họ bỏ được trở lại.

Cửa sân không có đóng, Ôn Ngọc cũng thấy xe ngựa của Ôn Noãn đi qua.

Nàng ta mím miệng: Thật sự hy vọng cả nhà tai tinh kia có thể làm ra nhiều công lao hơn!

Hiện tại tỷ tỷ đang mang thai tằng trưởng tôn của Hoàng Thượng, là Hoàng Thượng đời tiếp theo của Nạp Lan quốc!

Cho dù nhà họ có bao nhiêu công lao, thì họ cũng chỉ đang làm giúp dì cháu nàng mà thôi, a -

Tương lai nàng ta chính là tiểu dì của Hoàng Thượng.

Xe ngựa đi qua, Ôn Noãn cũng không hề quan tâm đến người nhà này.

Không làm thì không chết!

Rất nhanh đã đến đuôi thôn.

Lúc này cuối thôn đã không còn hoang vu như một năm trước, một mảnh đất hoang đã xây lên tường cao, bên trong cũng xây sửa vài tòa nhà.

Có lẽ năm sau là có thể làm xong.

Hiện tại cuối thôn cũng trở thành nơi phồn hoa nhất trong thôn, con đường đá xanh được lát suốt từ cuối thôn đến đầu thôn.

Xe ngựa di vào sân nhà.

Ôn Nhu thấy bọn họ trở về, không khỏi cười nói: "Cuối cùng cũng chịu về rồi! Đi chơi vui đến quên cả trời đất!" Ôn Noãn cười nói: "Cha mẹ và bà nội đâu rồi?"

"Hôm nay hạt thóc vừa phơi khô, bọn họ đều đi sân phơi lúa cân sản lượng năm nay. Hạt thóc năm nay lớn lên cũng thật tốt."

Ôn Noãn nghe xong liền nói: 'Muội cũng đi xem."

"Cân sản lượng? Tôi cũng phải đi xeml"

Nạp Lan Cẩn Niên và Ôn Noãn đi đến sân phơi lúa.

Bát công chúa cũng tự giác đi theo phía sau.

Hai người còn chưa đến gần đã nghe thấy một tiếng hét tol

"1328 cân! Sảng lượng một mẫu là 1328 cân!"

Người toàn thôn đều sôi trào: "Trời al 1328 cân! Lúa nước năm trước nhà ta chỉ có 328 cân! Hiện tại nhiêu hơn cả một ngàn cân!"

"Ha ha, từ đây về sau không cần phải lo lắng chết đói, là no chết! Năm nay nhà ta cũng thu được 1190 cân! Ha ha”

"Nằm mơ cũng không thể tưởng được sẽ có ngày không cần lo lắng đói bụng! Mẫu sản ngàn cân, cuộc sống này cuối cùng cũng có hi vọng! Có hi vọng”

Thôn dân có người cất tiếng cười to, cười đến chảy nước mắt.

Có người quỳ trên mặt đất ôm một bao tải hạt thóc vui vẻ mà khóc.

Có người vui sướng bế bọn nhỏ trong nhà lên xoay vòng vòng.

Có người ngẩng đầu nhìn lên không trung, đèn nén nước mắt trở lại.

Có người trộm cười lau nước mắt, nhưng nước mắt càng chảy càng nhiều.

Bát công chúa bị cảnh này làm cho cực kỳ cảm động, hai mắt cũng đỏ lên.

"Nguyện vọng của dân chúng thật ra rất đơn giản, bọn họ chỉ cần có thể ăn cơm no mà thôi."

Mà nàng từ nhỏ sống trong nhung lụa giàu có, chưa từng lo lắng đói bụng, mỗi ngày ở trong cung nhàm chán, chỉ muốn đi ra cung chơi.

Bát công chúa cảm thấy mình là công chúa, được vạn dân tôn kính, nhưng lại chưa từng làm điều gì cho bá tánh, làm một vị công chúa vô dụng.

Nhưng, nàng nên làm gì bây giờ?

Ôn Noãn không biết nàng đang nghĩ gì, chỉ là gật đầu phụ hoạ: "Đúng vậy!"

Nguyện vọng của dân chúng thật sự rất đơn giản, chỉ cần có ngói che đầu và có thể ăn no mặc ấm mà thôi!
Bình Luận (0)
Comment