Chuong 636: DiThiHuong
Chuong 636: DiThiHuongChuong 636: DiThiHuong
Ngày hôm nay, tiếng hoan hô vang lên từ sáng đến tối ở cuối thôn.
Đôi khi còn có xe ngựa chạy vào thôn, chạy thẳng đến cuối thôn.
Gia đình Ôn Noãn như cái chợ, pháo trúc bắn inh ỏi.
Còn nhà cũ Ôn gia vắng vẻ vô cùng, lặng ngắt như tờ.
Không có một người dân nào đến nhà ông ấy để chúc mừng.
Một lời chúc cũng không nhận được.
Ôn Lượng trốn trong phòng, ở trong ổ chăn bịt kín hai tai để không nghe được sự ồn ào cuối thôn.
Lần này hắn quay về thôn vốn là muốn cho tứ phòng nhìn thấy vinh quang của mình, cũng như hưởng thụ chút cảm giác được người dân vây quanh.
Không ngờ đến lại hoàn toàn trở thành trò cười!
Vinh quang vốn dĩ là của hắn!
Mọi ánh mắt ngưỡng mộ đều vốn là của hắn!
Đều do bà nội lúc trước đã không giết chết con ôn thần kial
Còn dùng hai lượng bạc mua lại căn nhà củi đã hỏng, khiến cho bọn họ có cơ hội xoay chuyển tình thế.
Lúc này cuối thôn lại truyền đến một trận hoan hô!
Ôn Lượng vô cùng buồn bực mà ngồi dậy.
Hắn xuống giường, đá một cái lên tủ quần áo.
Kết quả vì quá dùng sức mà đá cho móng chân cũng bật lên, dựng thẳng lên còn dính thịt nên không thể rơi ra.
Máu cũng không ngừng chảy!
"Cứu mạng! Mau gọi đai phụ, gọi đại phu." Ôn Lượng đau đến mức ôm chân kêu lớn.
Cả nhà nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của hắn, cũng vội chạy nhanh vào.
Ông Ôn nhìn thấy chân của hắn đã lập tức xoay người đi tìm đại phu.
Ngày hôm sau, hai huynh đệ Ôn Thuần cùng Ôn Hậu lại xuất phát đến phủ thành trước.
Còn có một cuộc thi hương, sau khi thi hương xong thì cuộc thi mùa thu cũng chính thức kết thúc, thi đậu thì sẽ là cử nhân.
Sau đó chờ năm thứ hai vào kinh thành tham gia kỳ thi mùa xuân (thi hội cùng thi đình. )
Trước khi tham gia kỳ thi hương, bọn họ còn phải quay về thư viện Lộc Sơn một chuyến để nghe lời dạy bảo của Lâm lão.
Lần này Ôn Noãn cũng đi cùng như trước đó, chỉ có điều nàng có việc gấp nên xuất phát trễ hơn một chút.
"Đại ca, đây là hai giỏ đồ vật gửi cho Lâm lão cùng sư phụ Phương. Một giỏ là của Lâm lão, một giỏ là của Phương phu tử, bên trong còn có hai bộ quần áo mùa thu và một đôi giày mới, quà tặng cho hai người đừng để lộn xộn vì kích cỡ quần áo cả hai không giống nhau. Còn có thiệp mời thành thân của tiểu cô, hôm nay thuận tiện hai ca cũng đưa cho hai người ấy luôn đi!"
"Được." Ôn Thuần đáp lời.
Hai huynh đệ liền lên xe ngựa rời đi.
Khi xe ngựa đi qua nhà cũ, Ôn Lượng cũng đang chuẩn bị lên xe ngựa để đi đến phủ thành tham gia thi hương. Vẻ mặt hắn vừa nhìn thấy xe ngựa của Ôn Thuần đi qua mà không hề dừng lại, đã nổi lên sự nham hiểm hung ác.
Sự hung ác và nham hiểm trên mặt hắn có thể nhỏ ra thành nước!
Vong ân phụ nghĩa, không biết phân biệt trên dưới, không có dạy dỗiI
Nếu không phải bởi vì Cẩn vương cho bọn họ tư liệu để ôn tập, thì cả hai người họ có thể thi được hạng nhất và hạng hai sao?
Nghe nói Cẩn vương rất được Hoàng thượng yêu thương, trong triều đình là một tay che trời.
Ông trời ơi, vì sao không cho hắn được kết bạn với Cẩn vương!
Ông Ôn nhìn thấy dáng vẻ không vui từ hôm qua đến giờ của cháu trai trưởng,
Ông cũng có chút đau lòng, nhưng vẫn dặn dò hắn tỉ mỉ: "Lương nhi, đến phủ thành rồi phải nghỉ ngơi thật tốt, chân của cháu cũng không được đụng vào nước, còn có..."
Ôn Lượng không kiên nhẫn cắt ngang lời ông: "Đã biết, cháu đi đây! Ông nội nhớ lấy rau dưa dưỡng sinh!"
Nói xong hắn liền cong chân chui vào xe ngựa để phu xe mau chạy xe ngựa rời đi.
Chờ sau khi xe ngựa của Ôn Lượng rời đi, ông Ôn suy nghĩ vẫn đi đến cuối thôn.
Nhìn dáng vẻ của cháu trai trưởng như vậy, dù thế nào ông cũng không đành lòng.
Ôn Noãn cùng Ôn Gia Thụy lúc này cũng từ trong nhà đi ra.
Người môi giới nói có một thôn trang ở bên cạnh thôn Ngô gia, hỏi bọn họ có muốn đến thôn trang đó xem không, nếu thấy vừa ý thì mua để làm của hồi môn cho Ôn Gia Mĩ.
Ông Ôn còn chưa đi đến cuối thôn đã thấy Ôn Gia Thụy trèo lên xe ngựa.
Ông vội chạy nhanh qua đó: "Lão tứ! Lão tứ!"