Chương 637: Vốn Là Cùng Một Gốc Sinh Ra
Chương 637: Vốn Là Cùng Một Gốc Sinh RaChương 637: Vốn Là Cùng Một Gốc Sinh Ra
Động tác của Ôn Gia Thụy dừng một chút, ông ấy nhìn qua, vô thức mà nhíu mày: "Cha."
Ông Ôn thở gấp chạy đến trước mặt ông ấy: "Lão tứ, gần đây thân thể cha có chút không khỏe, con có thể mỗi ngày tặng cho cha một phần rau dưỡng sinh để cha ăn không? Nghe nói rau dưỡng sinh kia ăn vào có thể khiến cơ thể khỏe mạnh”.
Ôn Gia Thụy còn chưa nói, Ôn Noãn đã vén màn xe ngựa với vẻ mặt quan tâm, nói: "Thân thể ông nội không thoải mái sao? Cha dìu ông lên xe ngựa đi, chúng ta đưa ông đến y quán nhìn xem!"
Ông Ôn nghe xong lời này cũng căng thẳng: "Cũng không phải vấn đề gì lớn, chỉ là ăn uống không tốt, chỉ cần ăn chút rau dưỡng sinh là được! Cần gì đến đại phu."
Ôn Noãn mỉm cười: "Dạ, nhưng cháu không còn rau dưỡng sinh al Đều đã được khách đặt trước! Cha, đưa ông nội đến đại phu đi! Đại phu chuyên chữa các loại ăn uống không dược!"
Ông Ôn vội xua tay: "Không cần, không cần! Ông chỉ là ăn uống không ngon miệng, nên muốn ăn chút rau dưỡng sinh, cháu cho ông chút rau dưỡng sinh là được rồi!"
Ôn Gia Thụy: "Rau dưỡng sinh không còn, hay con đưa cha đến đại phul"
Ông Ôn: "Hai đứa không giữ lại chút nào sao? Thuần nhi và Hậu nhi học tập vất vả như vậy, cũng không chuẩn bị hai phần rau dưỡng sinh cho hai đứa nhỏ sao?"
Nụ cười của Ôn Noãn càng thêm tươi: "Cái này tất nhiên là có. Nhưng mà, ông nội chẳng lẽ ông định ăn rau dưỡng sinh của hai ca ca cháu, để bọn họ không có thân thể tốt đi thi hương sao ạ? Chẳng phải ông luôn rất xem trọng con cháu có thể thi đậu, làm rạng rỡ tổ tông sao?"
"Chẳng lẽ ông cảm thấy chỉ có Ôn Lượng thi đậu mới có thể làm rạng rỡ tổ tông, còn đại ca và nhị ca của cháu thì có thi đậu cũng không làm rạng rỡ sao ạ?”
Ông Ôn: "... Ông không có ý này."
"Hay là, ông nội không phải ăn uống không được mà là muốn lấy một phần rau dưỡng sinh để cho Ôn Lượng ăn? Ông nội, cha con cháu có lòng muốn đưa ông đi y quán, thế mà ông lại giam lên?"
Ông Ôn: "..."
"Ông nội, ông không cảm thấy không xứng với sự hiếu thảo của nhà cháu sao?"
Ông Ôn bị Ôn Noãn hỏi đến khó xử, xấu hổ vô cùng.
Sau một lúc lâu ông cười nói: "Sao có thể, ông nội làm sao có thể lấy rau dưỡng sinh của huynh đệ Thuần nhị, làm chậm trễ tương lai của bon họ, nếu không có rau dưỡng sinh vậy ông nội về trước vậy, ha ha."
Ông Ôn còn đang muốn bỏ của chạy lấy người.
Ôn Noãn đã gọi ông: "Ông nội, ông hãy nói với đại phòng tự sinh tự diệt đi, đừng đánh chủ ý đến nhà của cháu làm gì nữa, nếu không cháu sẽ để họ ở trước mặt thôn dân cũng như trước mặt toàn bộ học sinh ở thư viện Lộc Sơn quỳ xuống thỉnh an quận chúa!"
Ông Ôn: "..."
Khiến cho Lượng nhỉ quỳ trước mặt mọi người thỉnh an bọn họ?
Nghĩ đến hình ảnh đó, ông Ôn cảm thấy lạnh run.
Người có thể chết nhưng không thể bị làm nhục, nếu bị làm nhục như vậy thì sau này Lượng nhi làm sao có thể ngẩng đầu làm người?
"Chuyện này không có liên quan đến Lượng nhi, thật sự không liên quan đến chuyện của Lượng nhi!" Ông Ôn liên tục đảm bảo.
Ôn Noãn cười lạnh: "Vậy thì tốt! Đúng rồi, tiểu cô sắp xuất giá, ông nội cũng nên chuẩn bị của hồi môn cho tiểu cô đi, hay dùng tửu lâu Phú Quý ở trấn trên và tiệm mì của bà nội trước kial"
Ông Ôn trừng lớn mắt: "Tửu lâu kia là của nhà đại bá, Lượng nhi cần rất nhiều bạc để thi cử cũng đều dựa vào tửu lâu kia mới có được."
Ôn Noãn nở nụ cười: "Ông nội, ông thật sự cảm thấy tửu lâu kia là đại bá dùng một khoản tiền của phi nghĩa mà có được à? Ông có muốn cháu mời Cẩn vương cho người đi điều tra số tiền của phi nghĩa kia của đại bá từ đâu mà có không?”
Ông Ôn: "..."
Ôn Noãn không nhìn lại ông, nàng quay đầu nhìn về phía Ôn Gia Thụy bình tĩnh nói: "Cha, lên xe ngựa."
Ôn Gia Thụy cũng không nói gì, trực tiếp leo lên xe ngựa.
Xe ngựa nghênh ngang mà đi, để lại ông Ôn với vẻ mặt dại ra cùng cả người lạnh run.
Thay đổi!
Cả nhà lão tứ đã thay đổi hết rồi
Cùng một gốc sinh ra, cần gì phải tranh giành như thế chứ.