Chuong 639: Bi Vay Quanh
Chuong 639: Bi Vay QuanhChuong 639: Bi Vay Quanh
"Đừng có nằm mơi Dù thế nào tôi cũng sẽ không đưa tửu lâu cùng tiệm mì làm của hồi môn cho nói! Phi, nó chỉ là một món hàng bị vứt đi, bị người ta giãm qua, là người đàn bà dâm đãng thối nát, tái giá đã làm xấu mặt người khác rồi! Làm gì xứng đáng có của hồi môn!"
Ông già này bị điên rồi!
Bà ta nghĩ ông đi đến cuối thôn là để lấy rau dưỡng sinh.
Kết quả đi một chuyến lại quay về lại đòi lấy tửu lâu cùng tiệm mì của bà ta để làm của hồi môn cho đồ tiện nhân kia?
Tức chết bà tai...
Ông Ôn cuối cùng cũng không thể thuyết phục được Chu thị.
Có lẽ, hoặc là, thật ra ông cũng không muốn lấy tửu lâu cùng tiệm mì để đưa cho Ôn Gia Mĩ làm của hồi môn?
Thư viện Lộc Sơn, cả thư viện Lộc Sơn đều đang sục sôi!
Học sinh vừa mới vào học Ôn Thuần và Ôn Hậu, là hai học sinh nghèo nhưng chỉ hơn nửa năm đã đánh bại tất cả học sinh học tập gian khổ mười mấy năm ở phủ Giang Hoài, còn đoạt được hạng nhất và hạng hai!
Ôn Thuần cùng Ôn Hậu đã mang theo quà tặng mà Ôn Noãn chuẩn bị đến thư viện Lộc Sơn.
Học sinh của ban sơ cấp và trung cấp đều vội chạy qua đó vây quanh.
"Bạn học Ôn, hai người có thể lấy bài giải thi của hai người để cho chúng tôi xem một chút được không? Quá lợi hại!"
"Bạn học Ôn, hai người làm thế nào, có phương pháp học tập gì mà chỉ đọc sách nửa năm đã có thể thi đậu tú tài vậy!" Hắn không hề thích đọc sách chút nào, nhưng cha hắn muốn hắn thi lên cử nhân thì mới có thể ngưng đọc sách, ngay cả tú tài hắn còn thi không được chứ nói gì tới cử nhân...
Mọi người đều vây xung quanh hai huynh đệ hỏi không ngừng.
Ba người Ôn Lượng, Phương Văn Hoa, Hạ Tử Mặc từ phía sau học viện đi lên.
Những học sinh này chạy như ong vỡ tổ đến bên cạnh hai huynh đệ Ôn Thuần, cũng đẩy bọn họ ra ngoài cửa.
Có người còn giẫm lên cái chân đau của Ôn Lương, khiến hắn suýt nữa đã trào nước mắt.
Trên đôi giày màu đen lập tức xuất hiện vết máu, vả lại càng lúc càng lớn.
Người không cẩn thận giãm lên chân của hắn vội nói một tiếng xin lỗi, cũng không quay đầu lại đã đuổi theo hai huynh đệ Ôn Thuần.
Rất đau nhưng lại nói không nên lời, cũng tức giận đến mức nổi nóng! Mồ hôi lạnh túa ral
Phương Văn Hoa đỡ lấy Ôn Lượng, vẻ mặt tức giận: "Có gì hay hơn người! Xem bọn họ khoe khoang kìal"
Tâm tình của Hạ Tử Mặc cũng vô cùng phức tạp: Xuất thân từ phố Ngự Kim, quả nhiên không giống nhau.
Nếu bọn họ không biết trước đề thi mà có thể thi được kết quả như vậy thì cứ viết ngược tên của hắn.
Hôm nay Trương Thiếu Hành cũng đã trở lại, vừa lúc ở phía sau ba người, hắn nghe xong lời nói của Phương Văn Hoa mà cười nhạo: "Người có thứ hạng cuối cùng thế mà lại xem thường người có hạng nhất! Ngươi cũng thật giỏi!"
Phương Văn Hoa: '..."
Trương Thiếu Hành bỏ lại lời này rồi chạy đến tìm đám người Ôn Thuần.
Thuốc kia thật sự dùng rất tốt! Hắn còn chưa cảm ơn muội muội của bọn ho nữal
Phương Văn Hoa chờ cho hắn rời đi mới tỏ ra xem thường: "Nói như thể hắn làm bài thi rất tốt vậy! Chẳng phải cũng chỉ là xếp thứ hai từ dưới đếm lên sao!"
Chỉ cao hơn hắn một bậc, kiêu ngạo cái gì chứ!
Hắn ta khinhI
Nhưng chức quan của cha Trương Thiếu Hành cao hơn so với cha hắn ta, nên hắn ta cũng chỉ có thể ở sau lưng hắn thấp giọng lẩm bẩm.
Ôn Thuần cùng Ôn Hậu cũng đồng ý chờ mọi người thi hương xong, sẽ đưa sách cũ của cả hai cho bọn họ mượn xem.
Những học sinh này sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, vẻ mặt vui vẻ cầm túi tiền trong tay nhét vào tay của hai huynh đệ.
"Bạn học Ôn, chúc mừng huynh đã thi đậu tú tài! Đây chỉ là chút quà nhỏ, để thể hiện sự ngưỡng mộ!"
"Cảm ơn bạn học Ôn! Chúc hai người một đường thuận buồm xui gió, thi đậu Trạng Nguyên!"
"Hai vị bạn học Ôn, đây là chút tâm ý của ta, cảm ơn hai người đã đồng ý cho ta mượn sách."