Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ ((Dịch Full)

Chương 637 - Chuong 640: Dam Nguc Dam Chan

Chuong 640: Dam Nguc Dam Chan Chuong 640: Dam Nguc Dam ChanChuong 640: Dam Nguc Dam Chan

Mọi người đều đưa túi tiền cho hai huynh đệ.

Nửa năm đã thi được hạng nhất, nhìn cả Nạp Lan quốc, chỉ cũng có bọn họ mà không có ai. .

Loại nhân tài này, tương lai chắc chắn sẽ không thể kém coil

Khó trách Sơn Trường lại ngoại lệ nhận họ làm đồ đệ!

Mọi người hiện tại đêu muốn kết giao một ít.

Nhưng mà trong nhà của hai người này đúng là thật sự rất nghèo, hôm nay lại mang rau xanh đến cho phu tử.

Trong lòng bọn họ biết tình cảm dệt hoa trên gấm so ra kém hơn đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Cho nên những người này đều đưa bạc cho hai huynh đệ, có ý lập mối quan hệ thân thiết, cũng xem như sự xin lỗi vì lúc trước đã xem thường họ.

Ôn Thuần cùng Ôn Hậu vội trả túi tiền lại cho mọi người, luôn từ chối.

Ôn Thuần: "Tình cảm quân tử nhẹ như nước, túi tiền này chúng tôi không thể lấy!"

Ôn Hậu: "Đúng vậy, cầm về hết đi, chúng tôi không cần đâu!"

Có người nhịn không được khuyên nhủ: "Hai bạn học Ôn, hai người hãy nhận đi! Vào kinh thành thi cần không ít bạc, lo trước sẽ tốt hơn! Xem như là tiền chúng tôi thuê sách của hai người."

"Đúng vậy! Chúng tôi cũng không thể đọc sách của hai người mà không tốn gì! Dù sao khách điếm ở kinh thành cũng rất mắc, phòng kém nhất cũng đã mười hai lượng rồi! Hai người nhận lấy đỉi!"...

Ôn Thuần cùng Ôn Hậu dở khóc dở cười, hóa ra bọn họ nghĩ cả hai bọn họ không có bạc để đi thi?

Ôn Thuần vẫn không nhận túi tiền của mọi người như cũ, chỉ nói: 'Một ngày sau khi có kết quả thi hương cũng là ngày tiểu cô của tôi xuất giá, chúng tôi mời mọi người đến nhà của tôi ăn tiệc."

Mọi người vừa nghe đã cảm thấy hai huynh đệ không thể nhận bạc ở trước mặt mọi người.

Đến ăn tiệc, tất nhiên phải tặng quà, lúc đó tặng quà thì sẽ càng thêm hợp tình hợp lý!

Vì vậy mọi người đều gật đầu đồng ý: "Được! Chắc chắn sẽ đến!"

"Sau khi có kết quả thi một ngày? Vậy chính là song hỷ lâm môn nha! Chúng tôi nhất định sẽ đến!"...

Phương Văn Hoa đỡ Ôn Lượng đi tìm Quách phu tử, hôm nay bọn họ đến tìm Quách phu tử để đoán đề.

Hiện tại thấy mọi người cho Ôn Thuần bạc, hắn nghe lời Ôn Thuần nói đã cảm thấy khinh thường: Còn tưởng hắn là kẻ thanh cao, khí phách!

Hắn khinh!

Thật là dối trái

Sau khi hai huynh đệ Ôn Thuần đi thăm hỏi Lâm lão xong, lại mang theo giỏ quà tặng đến chỗ Phương phu tử.

Dương phu tử cùng Hà phu tử nhìn thấy hai huynh đệ Ôn Thuần mang theo một giỏ rau xanh đưa cho Phương phu tử, ngực có chút nhói đaul

Mỗi bữa cơm trên bàn có rau dưa dưỡng sinh trị giá hai lượng.

Dạy ra được người đứng nhất cùng người đứng hai trong kỳ thi hương!

Phương phu tử thật sự đã nhặt được một tiện nghi lớn.

Có tiếng còn có miếng!

Sau này chắc chắn sẽ có rất nhiêu nhà quyền quý đưa con cháu theo học dưới danh nghĩa Phương phu tử! Nghĩ lại ngực càng đaul

Lúc trước khi Sơn Trường chọn bọn họ, vì sao bọn họ lại từ chối cả hai?

Hối hận thì đã quá muộn!

Hối hận đến mức muốn dậm châm đấm ngực.

Bây giờ mỗi khi Phương phu tử ăn cơm đều đóng cửa sân, chết sống ai gọi cũng không trả lời một tiếng.

Hại cho bọn họ có muốn đi ăn ké đồ ăn cũng không được.

Mà Phương phu tử cũng vô cùng đắc ý.

Lớp của ông ấy năm nay có hai mươi mấy người thi đậu tú tài, so với những lớp khác thì hơn vài người.

Và hạng nhất, hạng hai đều nằm ở trong lớp của ông ấy.

Hơn nữa gần đây Phương phu tử ăn nhiều rau dưỡng sinh, cho nên thoạt nhìn vẻ mặt tươi rói, nét mặt tỏa sáng!

Ông ấy vui vẻ nhận lấy thiệp mời của hai huynh đệ Ôn Thuần đưa, cũng đồng ý đến lúc đó sẽ đến tham gia tiệc cưới, còn cẩn thận dặn dò hai người một số đề mà ông ấy đã lựa ra cho bọn họ, sau đó hai huynh đệ cũng rời đi.

Kỳ thi hương đã lặng lẽ đến trong sự chờ đợi và lo âu của vô số học sinh.

Hai huynh đệ lại bước vào trường thi.

Lần này Ôn Noãn cũng đưa bọn họ đến trường thi, sau khi đưa bọn họ đến trường thi thì nàng cũng quay về thôn.

Chờ hai người thi xong sẽ tự mình quay về trong thôn.

Đám cưới của tiểu cô cũng càng gần đến, trong nhà bận rộn rất nhiều việc!
Bình Luận (0)
Comment