Chương 642: Cha Vĩnh Viễn Là Lão Tử
Chương 642: Cha Vĩnh Viễn Là Lão TửChương 642: Cha Vĩnh Viễn Là Lão Tử
Chuyện này gây ồn ào hơi lớn, quan chủ khảo cũng đến đó.
Ôn Thuần đứng ở bên cạnh bị quan khảo thí soát người.
Quan khảo thí cũng kiểm tra trên người của Ôn Thuần và cả phòng thi, kể cả đệm, đều kiểm tra một lần nhưng không phát hiện được gì, nên đi đến hỏi thí sinh đối diện một chút.
Thí sinh đối diện nói: "Vừa rồi khi tôi vẫn còn tự hỏi cách giải đề, bởi vì biết Ôn Thuần là người hạng nhất viện nên tôi vẫn lưu chú ý hắn, nhưng Ôn Thuần chỉ nhắm mắt suy nghĩ một canh giờ sau đó đã đặt bút xuống, trong khoảng đó không có động tác thừa nào, tôi cũng không thấy hắn gian lận."
Nhưng để cẩn thận... quan khảo thí lại đến hỏi vài thí sinh ở mấy phòng thi đối diện Ôn Thuần.
Có hai người cũng nói như vậy, hơn nữa quan khảo thí lúc tuần tra cũng thấy Ôn Thuần nhắm mắt suy nghĩ thật lâu.
Quan chủ khảo hỏi Ôn Lượng: "Ngươi thật sự nhìn thấy? Vậy tờ giấy kia đâu?"
Vẻ mặt Ôn Lượng vô cùng có lỗi: "Đại nhân, thật sự xin lỗi, có lẽ là do tôi nhìn nhầm rồi! Cuộc thi nghiêm túc như vậy, thà rằng tôi nhìn lâm, tôi cử báo nhầm, cũng không thể buông tha cho người gian lận đúng không?”
"Vị bạn học kia, thật xin lỗi! Đã hiểu lâm ngươi rồi!"
Gian lận ở cuộc thi là chuyện lớn, thà rằng hiểu lâm chứ không thể buông tha.
Sau đó, việc này xem như xong!
Ôn Thuần thản nhiên liếc mắt nhìn Ôn Lượng một cái.
Ôn Lượng nhướn mi mỉm cười với Ôn Thuần, sau đó cúi dầu tiếp tục giải đề.
Ôn Thuần bình tĩnh hòa nhã ngồi xuống lần nữa, suy nghĩ, sau đó tiếp tục đặt bút.
Noãn nhi đã nói qua, nếu nổi giận với người chọc giận mình thì sẽ thual
Hắn không thể rối loạn!
Cuộc thi ba ngày diễn ra trong chớp mắt.
Mọi người cũng rời khỏi trường thi với dáng vẻ kiệt sức.
Ôn Thuần cùng Ôn Hậu thi xong liền trở về thôn.
Vẻ mặt Ôn Gia Thụy như không có việc gì hỏi: "Hai đứa thi được không?"
Ôn Thuần cùng Ôn Hậu cùng gật đầu: "Tụi con cảm thấy khá ổn, Lâm lão đã áp trúng đề".
Sau khi Ôn Gia Thụy nghe xong mặt cũng vui vẻ: "Không tệ, hai đứa thật may mắn."
Ôn Hậu mỉm cười nói: "Gì mà may mắn! Là lão tử cũng là có thực lực được không, lần này con muốn thi được cái Giải Nguyên mang vê!"
Ôn Gia Thụy vỗ một cái lên đầu hắn: "Không đứng đắn! Ai là lão tử hải"
Đừng tưởng rằng thi được tú tài là có thể muốn làm gì thì làm ở trước mặt lão tử!
Ôn Hậu xoa xoa đầu: "Cha, con là tú tài lão gia, còn chuẩn bị trở thành cử nhân lão gia! Cha cũng đừng luôn đánh conl"
Hắn cũng muốn mặt mũi chứ!
"Ý của con là con còn lớn hơn cha?" Dám ở trước mặt ông xưng lão tử?
Ôn Hậu: "Con nào dám! Cha vĩnh viễn là lão tử!"
"Hai đứa nhanh đi rửa tay rồi đi ăn cơm!" Lúc này Ngô thị đến gọi bọn họ nhanh đi rửa tay, rửa mặt chải đầu một chút rồi ăn cơm.
Ôn Gia Thụy trừng mắt liếc nhìn một cái, Ôn Hậu lập tức bỏ chạy!
Vào lúc gần tối, Nạp Lan Cẩn Niên vẫn đến ăn cơm như mọi khi, cũng hỏi hai người đã thi thế nào, sau khi nghe hai người trả lời hắn cũng yên tâm.
Ôn Noãn gắp một đũa thịt bò cho Vương thị, sau đó mới hỏi: "Đại ca, nhị ca, hôm nay vì sao hai người lại trở về muộn như vậy?
Theo lý sau khi thi xong rồi quay trở vê cũng sẽ không muộn như vậy!
"Không có việc gì, chỉ là có người nào đó đã kéo dài thời gian nên mới chậm một chút."
Sau khi ra khỏi trường thi, Ôn Hậu đã cố ý ở nửa đường kéo Ôn Lượng từ trong xe ngựa xuống, điên cuồng đánh một chút mới trở về!
"Sao lại như vậy? Đánh ai?" Ôn Gia Thụy nhíu mày.
Tuy tính tình của Ôn Hậu không có trầm tĩnh như Ôn Thuần, cũng giống như ông thời trẻ, nhưng mà cũng không phải là người sẽ tùy ý ra tay đánh người.
Ôn Noãn nghe xong lời này, động tác cũng đừng một chút: 'Đánh có thắng không?"
Đại ca và nhị ca cũng không phải người giỏi đánh nhau, tay trói gà còn không chặt mà.
"Tất nhiên!" Ôn Hậu cũng đem việc làm ghê tởm của Ôn Lượng nói ra.
Lúc ấy hắn ở phòng thi cách đó không xa, tất nhiên cũng biết chuyện này, hắn cũng tức giận muốn trực tiếp chạy đến đánh Ôn Lượng một chút!
Ôn Noãn nghe xong cũng nở nụ cười, nụ cười còn rất lạnh: Tốt lắm!