Chương 647: Ký Vào Đây
Chương 647: Ký Vào ĐâyChương 647: Ký Vào Đây
Chu thị và tiểu Chu thị bị mấy tiện dân này chọc tức đến mức té ngửa, mấy người này chính là đồ nịnh nọt, thấy một nhà Ôn Noãn được phong lên làm quận chúa, nên hợp tác với nhau bắt nat cả nhà bọn họ.
Không thể sống nổi!
Ông Ôn nhắm mắt, mất hết mặt mũi, vốn là cùng một gốc sinh ra, cần gì phải tranh giành như thết
Vốn là cùng một gốc sinh ra, cần gì phải tranh giành như thết
Nên kết thúc trò khôi hài này, nếu cứ tiếp tục chắc chắn thanh danh của Lượng nhi sẽ mất hất.
Noãn nhi quả thật là không biết xấu hổi
Dám đem gièm pha trong nhà công bố với bên ngoài!
Điển hình là một yêu tinh chuyên gây chuyện!
Mấy chuyện thế này, có nữ nhi nhà ai làm am lên như thế?
Thật đúng là đàn bà và kẻ tiểu nhân là khó ở chung!
Mang thanh danh người đàn bà đanh đá như thế, sau này ai dám lấy nàng nữa?
Ông Ôn tức giận nói: "Lượng nhi, con đi xin lỗi Thuần nhỉ di
"Ông nội!"
"Chat"
"Ông già!"
"Đi! Nếu cháu vì không nhìn thấy rõ mà hại đệ đệ mình mất hết tôn nghiêm, thanh danh bị hao tổn, chẳng lẽ không nên đi xin lỗi sao? Quân tử phải có trách nhiệm! Quân tử biết sai thì phải sửa! Quân tử cầm được thì buông được!" Ông hiếm khi uy vũ một lần.
"Nuôi mà không dạy là lỗi của người làm cha, Đại Lang, vợ Đại Lang, các con cũng đi cùng đi!"
Tiểu Chu thị nhìn thôn dân mà lòng đầy căm phẫn, nghĩ đến cái gì, đành phải đè nén hận ý ngập trời trong lòng, khuất phục: "Vâng!"
Chời
Chờ Uyển nhi sinh Long Nhi ra, ngồi ổn vị trí phi tử của đại hoàng tôn!
Chờ Lượng nhi lên làm quan lớn!
Tất cả khuất nhục hôm nay, bà ta muốn trả lại gấp mười lần, gấp trăm lần!
Ôn Gia Phú không muốn: "Không phải! Lượng nhi không sai, vì sao phải đi xin lỗi?"
Ca ca xin lỗi đệ đệ như thế thì còn mặt mũi nào hay không!
Tiểu Chu thị trừng mắt liếc nhìn Ôn Gia Phú một cái: "Lượng nhi nhìn nhầm hại Thuần nhi bị người ta hiểu lầm, xin lỗi là chuyện đương nhiên! Chúng ta đi xin lỗi!"
Cái nhà đê tiện kia làm ầm lên như thế, bọn họ đi xin lỗi, xem thử nếu việc này truyền ra ngoài, ai chiếm đạo lý!
Lượng nhi là người chiếm đại nghĩa!
Cử báo hắn thì có làm sao chứ!
Ôn Noãn cười, đây là tưởng rút củi dưới đáy nồi sao!
Ôn Gia Thụy: "Không cần tới cửa xin lỗi! Việc hôm nay chúng tôi đã lấy lại được công đạo, không xin lỗi cũng chẳng sao."
Ôn Noãn nhìn thoáng qua Hoa ma ma. Hoa ma ma lập tức tiễn các thôn dân rời đi.
Mọi người cũng thức thời rời đi.
Nạp Lan Cẩn Niên cũng đi theo các thôn dân, tựa như lúc nay hắn cũng giống như mấy thôn dân, chỉ đến xem náo nhiệt!
Đại Hôi vẫn ở lại bên cạnh Ôn Noãn như cũ, nhìn người đại phòng như hổ rình mồi.
Cửa viện đóng lại.
Ôn Noãn mới mở miệng: "Nghe nói Ôn Uyển ở kinh thành tặng vài món quà cho Ôn Lượng? Các người nói xem, nếu tôi nói lại việc này trước mặt Hoàng Thượng, thì sẽ chịu tội gì?"
Một nhà đại phòng nghe xong thì sắc mặt thay đổi!
"Cô nói bậy cái gì đó! Đại tỷ tôi không có đưa tài liệu ôn tập cho đại ca tôi!" Ôn Ngọc nhảy dựng lên!
Sắc mặt tiểu Chu thị biến đổi, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Ôn Ngọc: "Cam miệng!"
Ôn Noãn cười, quả nhiên không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heol
Vốn dĩ nàng chỉ muốn thử một chút, đã có người gấp đến mức chờ không nổi nói hết ra.
Ôn Noãn lấy ra hai tờ giấy, trực tiếp đè bộp xuống mặt bàn: "Ký vào đây, chuẩn bị đầy đủ đồ vật, trước tối mai chuẩn bị tốt mọi thứ, tôi sẽ không bẩm báo chuyện này với Hoàng Thượng."
Ôn Noãn nói xong liền rời đi cùng Ôn Gia Thụy, Ngô thị và Đại Hôi.
Ông Ôn tiến lên cầm tờ giấy nhìn một cái.