Chương 646: Ỷ Thế Hiếp Người, Khinh Người Quá Đáng
Chương 646: Ỷ Thế Hiếp Người, Khinh Người Quá ĐángChương 646: Ỷ Thế Hiếp Người, Khinh Người Quá Đáng
Cả nhà bọn họ có bao giờ hại bọn họ hay chưa!
Tiểu Chu thị ngồi ở bên cạnh Ôn Lượng, Ngô thị hắt một cái, trên người hai người dính đầy cặn thức ăn, mùi thúi tỏa ra từng đợt!
Tiểu Chu thị tức giận đến mức lau cặn lá cải trên mặt đứng dậy trực tiếp nhào về phía Ngô thị: "Ngô thị, đồ tiện nhân này!"
Ôn Gia Thụy đuổi theo đến đây, ngăn ở trước mặt Ngô thị.
Ngô thị kéo ông ra, đứng thẳng người: "Bà dám đánh tôi? Tôi chính là phu nhân cáo mệnh do Hoàng Thượng phong! Là phu nhân bá phủ! Bà dám đánh tôi sao! Tôi sẽ khiến bà phải ngồi xổm trong đại lao!"
Bóng dáng Tiểu Chu thị nhào qua rồi nhưng vẫn phải nhịn xuống.
Sau đó bà ta trực tiếp khóc tol
"Trời al Không thể sống nổi, quả thật là ỷ thế hiếp người, khinh người quá đáng!"
Chu thị cũng khóc theo: "Quận chúa thì ghê gớm lắm sao? Làm quận chúa thì được phép không tôn trọng người già, bất kính với huynh trưởng à?! Mọi người tới đây phân xử xem! Quận chúa, phu nhân cáo mệnh, thì có thể bắt nạt bá tánh bình dân như vậy sao?! Ông già, ông xem cả nhà chúng ta bị bắt nạt đến chết đây này! Ỷ thế hiếp người!"
Hoa ma ma cười lạnh: "Quận chúa không tôn kính người già? Bà ở trước mặt quận chúa chẳng qua chỉ là một tiện tì thôi đúng không?! Nàng có bất kính với ông Ôn sao? Hơn nữa quận chúa và phu nhân là do đích thân Hoàng Thượng phong lên làm quận chúa và phu nhân, Ôn đại công tử, cố ý vu tội cho huynh đệ của quận chúa, nàng không thể giáo huấn một chút hay sao?"
"Chuyện Ôn đại công tử làm, vốn dĩ chẳng theo đạo nghĩa! Vô giáo dục! Quận chúa thay trời hành đạo! Các vị thôn dân, các vị xem lão nô nói có đúng không? Có người nào làm huynh trưởng không thấy rõ liền vu tội cho huynh đệ của mình không? Đây không phải là việc nhỏ!"
Không sai, dựa trên đại nghĩa, tốt cáo đúng thật là không sai! Nhưng mà tố cáo đường đệ của mình gian lận, nếu không thấy rõ, vậy đó là tố cáo sail
Hại đối phương chịu sự nhục nhã trước mặt bao người, mất hết thanh danh!
Cũng ảnh hưởng đến danh tiếng của gia tộc, mà ở trong gia tộc thì thanh danh hắn cũng phải chịu tiếng xấu!
Toàn bộ thôn đều là người một tộc, ở trong tộc, mọi người sẽ tranh, sẽ đấu, sẽ chiếm trước phần tài nguyên hữu hạn, nhưng mà đối ngoại thì sẽ luôn nhất trí, ít nhất sẽ không cố ý hãm hại người cùng thôn mình.
Lúc nãy các thôn dân còn cảm thấy kỳ lạ, đang yên lành, sao Ôn Noãn lại đến nhà cũ gây chuyện, hóa ra Ôn Lượng thế mà lại làm ra loại chuyện này, làm hỏng thanh danh của người cùng tộc!
Nếu chuyện này là thật, sau này con cháu trong Ôn gia thôn bọn họ đi học đường, còn được mọi người kính trọng hay sao?
"Hoa ma ma nói đúng, Ôn Lượng chẳng còn lương tâm, vô giáo dục! Huống gì huynh đệ cùng tộc không ai làm ra chuyện như thế! Thuần nhi chính là huynh đệ của nó?! Không thấy rõ, nhìn nhầm, liền có thể làm ra chuyện như thế sao? Cho dù có thấy thật cũng không nên nói! Quả thật không giống một chính nhân quân tử, là kẻ phản bội!"
"Chẳng có chút tình nghĩa huynh đệ nào! Quả thật quá đê tiện hạ lưu! Hắn làm như thế, Thuần nhi mất hết mặt mũi! Lòng dạ rối bời, tiếp theo thi cử thế nào đây? Nếu thi không đậu thì hắn chính là người làm hại Ôn gia thôn chúng ta thiếu mất một cử nhân, là tội nhân thiên cổi Liệt tổ liệt tông Ôn gia sẽ bị ngươi chọc tức chết!"
"Hắn chính là kẻ tâm can đen tối, bụng toàn ý xấu! Loại người như thế này đáng bị sét đánh! Xứng đáng bị đòn!" Thôn dân đến xem náo nhiệt đều sôi nổi mắng. Ôn gia thôn bọn họ được một người thi đậu có dễ sao?