Chương 645: Hắn Không Sai, Đây Là Đại Nghĩa
Chương 645: Hắn Không Sai, Đây Là Đại NghĩaChương 645: Hắn Không Sai, Đây Là Đại Nghĩa
Người một phòng, quỳ trên đất, không dám ho he một tiếng.
Nạp Lan Cẩn Niên cũng không gọi bọn họ đứng dậy.
Sau một lúc lâu.
Ông Ôn nhìn thấy cháu trai trưởng trợn trắng mắt, không nhịn được nói: "Noãn nhi, Lượng nhi sẽ chết mất! Có cái gì không thể từ từ nói sao?! Cẩn Vương! Lượng nhi phạm phải điều gì, đến mức phán tội chết sao?"
Cảm giác hít thở không thông khiến cho Ôn Lượng cảm nhận được sự sợ hãi trước nay chưa từng có.
Ngay khi hắn cảm thấy bản thân sắp chết, Ôn Noãn buông lỏng tay ra.
Ôn Lượng quỳ rạp trên mặt đất khụ hai tiếng, sau đó điên cuồng há to miệng thở dốc.
"Nói đi, con mắt nào nhìn thấy?!" Hai tay Ôn Noãn giật giật.
Ôn Lượng: "..."
"Khụ khụ... Không có, ta không nhìn thấy, chắc ta nhìn lầm rồi. Lúc đó ở trường thi ta đã xin lỗi vì chuyện này!" Ôn Lượng che yết hầu đang đau đến nóng rát lại nói.
Trong lòng thâm hận, thế mà lại không có ai tiến đến cứu mình!
Ôn Noãn cười, nắm lấy cổ tay của hắn uốn éo một phen: "Hôm nay tôi vặn gãy tay của huynh, tôi nói tôi không cẩn thận vặn gay rồi xin lỗi huynh được không?!"
"AI" Ôn Lượng phát ra tiếng kêu thảm thiết như giết heo!
Một cái tay khác của hắn, dùng sức gỡ bàn tay của Ôn Noãn ra: "Đau, đau, buông tay!"
Tay hắn sắp gãy đến nơi rồi!
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn Ôn Lượng đang gỡ bàn tay nhỏ của Ôn Noãn ra, nhẫn nhịn, hắn cũng không muốn cắt ngang tiểu nha đầu, nhưng thật sự không nhịn được nữa.
"Làm càn! Thế mà lại dám làm hại quận chúa!" Nạp Lan Cẩn Niên dùng một chân đá văng Ôn Lượng ra.
Mọi người: ”...'
Rốt cuộc là ai làm hại ai?
Cả người Ôn Lượng trực tiếp nện vào tấm ván gỗ, ngực đau vô cùng.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thoáng qua bàn tay của Ôn Noãn, mu bàn tay bị gỡ đỏ, cộng thêm vài vết cào, có hơi rỉ máu.
"Dùng chân là được, đừng dùng tay! Bị thương rồi này!" Lông mày Nạp Lan Cẩn Niên nhăn lại thành một ngọn núi.
Mọi người nhìn thoáng qua Ôn Lượng đang ngã trên mặt đất, im lặng: Rốt cuộc ai là người bị thương nặng hơn?
Tiểu Chu thị nhanh chóng chạy đến bên người Ôn Lượng, khóc lóc nói: "Lượng nhi con có bị sao hay không? Trời ạ! Có còn vương pháp hay không! Quận chúa thì có thể tùy tiện bắt nạt người khác sao? Con ta chỉ nhìn nhầm mà thôi! Chẳng lẽ thấy có người gian lận trong thi cử thì không được tố cáo sao? Thằng bé không sai, đây là đại nghĩa!"
"Ha hả, nhìn nhầm? Còn đại nghĩa? Rõ ràng cố ý nói dối đại ca tôi gian lận trong khoa cử! Cố ý để đại ca tôi bị giám khảo trường thi lục soát người trước mặt nhiều học sinh như thế, mất hết tôn nghiêm của đại ca, tổn hại đến danh dự huynh ấy! Rõ ràng cố ý đánh gãy dòng suy nghĩ của đại ca, để đại ca nổi giận mất bình tĩnh, tâm phù khí táo khó có thể bình tĩnh thi cử, để đại ca không thi đậu cử nhân, đây mới là mục đích của huynh đúng không! Một hòn đá ném hai con chim!” Vẻ mặt Ông Ôn khiếp sợ: "Lượng nhi, cháu tố cáo Thuần nhỉ gian lận trong thi cử sao?"
"Cháu nhìn nhầm! Cho dù là ai, cháu thấy cũng sẽ cử báo! Nếu trình việc này lên nha môn, cháu cũng không sai!" Ôn Lượng che ngực lại, tức giận nói.
Đương nhiên hắn sẽ không thừa nhận bản thân cố ý, nếu làm như thế thì thanh danh của hắn sẽ bị hủy hoại.
Đánh chết hắn thì hắn cũng sẽ không thừa nhận, huống chi những người này không dám đánh chết hắn.
"Không phải là con người! Đó chính là đường đệ của cậu đấy! Nhìn nhầm rồi! Không thấy rõ mà lại làm ra chuyện như thế? Cậu có còn là con người hay không? Có phải là con người hay không? Nếu lần này con trai tôi thi không đậu, tôi sẽ liều mạng với mấy người! Người có học vấn? Tôi phi, cậu đem hết lễ nghĩa liêm sỉ, đạo đức học được nhét vào trong bụng chó rồi hay sao!"
Ngô thị vừa mắng vừa tiến vào, sau đó trực tiếp hắt một thùng nước đồ ăn thừa lên trên người Ôn Lượng, sau đó nện cặn thức ăn trong thùng lên người hắn.
Ngô thị cũng đi theo tới đây, bà không đi nhanh bằng đôi chân ngắn nhỏ kia của Ôn Noãn, bởi vì bà còn phải xách theo một thùng nước đồ ăn thừa đến.
Con trai bà thi tú tài rất dễ dàng hay sao!?
Thế mà lại bị tiểu nhân đê tiện này hại!