Chuong 644: Dap Bay Cua
Chuong 644: Dap Bay CuaChuong 644: Dap Bay Cua
Ôn Gia Phú: "Cha, cha đi ra ngoài xem thử Noãn nhi đến làm gì? Chúng ta chưa tìm Hậu nhi tính sổ, mà nó lại tìm đến cửa rồi!"
Ông Ôn: "..."
Chu thị: "Tương lai ông là ông cố ngoại của từng hoàng tôn, lại là ông nội của Ôn Noãn, ông cần phải sợ nó sao? Mau đi ra ngoài đi!"
Ông Ôn: "..."
Ôn Ngọc: "Ông nội, ở trong cái nhà này ông là người lớn nhất, ông đi dạy dỗ nha đầu kia một trận đi! Quả thật không biết trời cao đất dày! Còn không để trưởng bối vào mắt!"
Ông Ôn: "..."
Vì sao lại là ông?
"Nếu không chúng ta cùng đi ra ngoài?!" Ông Ôn nhìn về phía Chu thị.
Chu thị: “Tôi không đi!"
Tiện nhân kia đánh người rất daul
Người một nhà chẳng ai dám đi ra ngoài.
Ôn Gia Phú bị bộ dáng nhát gan của ông Ôn chọc tức chết! Ông ta gân cổ nói: "Cha, cha là ông nội của nó, không có cha thì không có nó! Cha sợ nó làm gì! Nó dám để cha hành lễ, nước miếng của mọi người có thể dìm chết nó! Cha, cha đi mau! Mau đi dạy dỗ nó một trận! Để nó biết trong cái nhà này ai mới là Thái Tuết"
Ông Ôn: "..."
Không cần phải nói, chắc chắn lúc này người trong thôn đã chạy ùa ra ngoài xem náo nhiệt.
Ông không thể ném cái mặt già này được! Tuyệt đối không đi ral
Ông Ôn nghĩ thầm, may sao mặt trời lặn xuống sớm, ông bảo người đóng cửa viện lại.
Bây giờ vẫn chưa châm đèn, giả vờ như không có ai ở nhà đi!
Ông ta đang nghĩ như thế, ngay sau đó nghe thấy một tiếng vang lớn.
"Phanh!"
Cửa viện bị đá bay!
Cửa viện bay thẳng qua giếng trời, bay về phía sảnh chính, người trong đại sảnh sợ tới mức chạy tán loạn như chim.
Tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía.
Cửa gỗ bay thẳng tắp vào sâu bên trong đại sảnh, va phải vách tường, lại một tiếng "Phanh' vang lên, rơi vỡ xuống đất.
Người một phòng: ....'
Người một thôn chạy đến xem náo nhiệt: "..."
Ôn Noãn bình tĩnh thu cái chân dài nho nhỏ của nàng lại.
Lúc này một sói một người đi đến.
Một trái một phải đứng bên cạnh nàng.
Ôn Noãn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Nạp Lan Cẩn Niên.
Nạp Lan Cẩn Niên nghiêm trang nói: "Tôi đến xem diễn." On Noan:
Trái tim On Noãn ấm áp, xoa đầu Đại Hoi bình tĩnh bước qua ngạch cửa, đi vào trong.
Nạp Lan Cẩn Niên: "..."
Vì sao lại vuốt lông của Đại Hôi? Tóc hắn cũng rất dài mal
Nạp Lan Cẩn Niên rất không cam lòng đi vào trong.
Hoa ma ma đi theo phía sau bọn họ.
Sau đó ba người một sói đi vào với khí thế quân lâm thiên hạ.
Ôn Noãn mặc trang phục của quận chúa, bễ nghễ bước vào đại sảnh, nhìn mấy người đang có vẻ mặt sống sót sau tai nạn kia.
Nạp Lan Cẩn Niên đứng bên cạnh nàng, nhìn thế nào cũng giống như đang trợ Trụ vi ngược*.
[*] Trợ Trụ vi ngược: giúp vua Trụ làm những điều tàn ác.
"Cẩn Vương giá lâm, quận chúa đến! To gan thật, thế mà lại dám đóng chặt cửa, không ai đi ra ngoài nghênh đón, cũng không ai hành lễ, phải chịu tội!" Hoa ma ma mắng một câu.
Vẻ mặt nghiêm khắc, mười phần khí thế của ma ma giáo dưỡng trong cung đình.
Đặc biệt nhấn mạnh ba chữ "phải chịu tội”, vô cùng bén nhọn! Sợ tới mức trái tim mọi người cũng run lên!
Người một phòng chân mềm nhữn ra, hai đầu gối khép lại, tất cả đều quỳ xuống: "Thảo dân gặp qua Cẩn Vương, gặp qua quận chúa."
Ôn Noãn đi đến trước mặt Ôn Lượng.
Ôn Lượng quỳ trên mặt đất lui về sau mấy bước theo bản năng.
Ôn Noãn cười lạnh, trực tiếp vươn bàn tay nhỏ ra bóp lấy cổ hắn: "Nói đi! Con mắt nào của huynh nhìn thấy đại ca tôi gian lận trong khoa cử!"
Người một phòng bị hành động bước lên bóp lên lấy Ôn Lượng của Ôn Noãn dọa sợ tới mức không dám hừ một câu nào.
Một bàn tay khác của Ôn Noãn cuộn tròn lại chỉ chừa ngón trỏ và ngón giữa, khoa tay múa chân trước mặt Ôn Lượng một chút, dường như chỉ cần hắn nói sai một chữ, nàng sẽ đào mắt hắn ra.
Ôn Lượng bị Ôn Noãn bóp chặt cổ, vốn dĩ không nói được, gương mặt giống như đầu heo, trở nên đỏ tím.
Hắn dùng tay gỡ tay Ôn Noãn ra, lại không thể gỡ được.
Hắn nhìn hai ngón tay của Ôn Noãn đang tiến lại gần, sợ tới mức nhắm chặt đôi mắt: Ma quỷ! Ma quỷ! Không phải người!
Sắc mặt của Tiểu Chu thị thay đổi: "Lượng nhi! Noãn nhi, cháu mau thả thằng bé ra! Sẽ chết mất!"
Tiểu Chu thị đứng dậy tiến lên.
Đại Hôi há miệng thở dốc nhìn bà ta, gào một tiếng.
Tiểu Chu thị sợ tới mức không dám động đậy, lại quỳ xuống!