Chương 652: Thịnh Trang Xuất Giá
Chương 652: Thịnh Trang Xuất GiáChương 652: Thịnh Trang Xuất Giá
Điền thị cùng Ôn Gia Tường cầm tất cả tiền tiết kiệm trong nhà, chỉ chừa bạc đủ chỉ tiêu một tháng. Mua một mẫu điền, còn có một bộ đồ trang sức cho Ôn Gia Mỹ thêm trang, còn làm hai bộ quần áo, đều là dùng nguyên liệu tốt để làm.
Bà ấy biết nếu không có một nhà tứ thúc thì bà đã không có cuộc sống hạnh phúc như bây giờ.
Ôn Gia Quý và Đàm thị cũng mua một xưởng xay bột ở trấn trên, một bộ đồ trang sức, năm mẫu ruộng tốt, vài cuộn vải thượng đẳng làm của hồi môn cho Ôn Gia Mỹ.
Chỉ nguyện tiểu muội gặp phải trắc trở này, quãng đời còn lại đều là hạnh phúc.
Giờ phút này.
Các cô nương ở Ôn gia đều ở trong khuê phòng của Ôn Gia Mỹ nói chuyện với bà ấy.
Rất nhanh giờ lành đã tới.
Ôn Gia Mỹ mặc áo cưới đỏ thẫm, chảy nước mắt chào từ biệt Vương thị và huynh tẩu như cha như mẹ của mình, sau đó liền được Ôn Gia Thụy cõng lên kiệu hoa.
Mọi người nhìn thấy áo cưới trên người Ôn Gia Mỹ đều kinh diễm!
Các thôn dân nghị luận sôi nổi:
"Áo cưới kia làm từ nguyên liệu gì, đỏ thẫm, dưới ánh mặt trời ta còn nhìn thấy có ánh sáng năm màu phát ra đớ'.
"Kiểu dáng áo cưới kia thật là đẹp mắt, trước kia tôi chưa từng gặp qua! Đây là áo cưới đẹp nhất mà tôi từng thấy".
"Kỹ thuật thêu kia thật tốt! Trời đất, tôi không nhìn lầm chứ! Phía trên áo cưới và khăn voan đỏ còn nạm trân châu và đá quý?"
Những phu nhân và tiểu thư cũng đang thấp giọng nghị luận:
"Áo cưới này là nhờ tú trang nào may vậy? Quá tinh mỹ! Nữ nhi của ta xuất giá cũng tìm nhà tú trang đó làm!"
"Nguyên liệu làm áo cưới kia không hề bị nhăn, đừng nói là cống phẩm đấy nhé? Ngay cả tú trang ở kinh thành cũng chưa từng thấy loại này. Vật ngự dụng trong cung đình sao?"
"Tuyệt đối là cống phẩm, hơn nữa là cống phẩm không lưu thông bên ngoài! Kỹ thuật thêu tinh mỹ như vậy, tuyệt đối là xuất từ tay của một đại sư”.
Một thân áo cưới này chỉ sợ đáng giá vạn lượng ấy chứ?
Sau khi Ôn Gia Mỹ lên kiệu hoa, đội ngũ đón dâu liền rời đi.
Tân lang lớn lên cao lớn tuấn lãng, đầu tàu gương mẫu đi ở phía trước đội ngũ đón dâu, tám người khiêng kiệu hoa theo sát phía sau.
Thanh âm khua chiêng gõ trống vang rung trời, của hồi môn là các loại vàng bạc châu báu, san hô mã não, tranh chữ quý báu, lăng la tơ lụa, hoa y cẩm phục, ruộng tốt, cửa hàng.
Bao gồm sính lễ mà tân lang đưa tới, một nhà Ôn Noãn chuẩn bị của hồi môn, mọi người thêm trang, tổng cộng 108 nâng của hồi môn, tạo ra đội ngũ đón dâu thật dài, quả thực sáng mù mắt của mọi người.
Ôn Ngọc tránh ở trong viện, xuyên thấu qua kẹt cửa nhìn ra bên ngoài, nàng ta yên lặng đếm của hồi môn, 108 nâng, còn nhiêu hơn cả Quách Thiến Ni.
Nàng ta nhấp nhấp miệng, một cái đồ rách nát tái giá thôi mà cũng làm ra động tĩnh lớn như vậy, không chê mất mặt sao?! Ôn Noãn cũng ở trong đội ngũ đưa dâu, nàng tùy ý liếc mắt nhìn kẹt cửa nhà cũ một cái, mỉm cười.
Ôn Ngọc: "..."
Sao lại có cảm giác tiện loại kia đang cười nàng ta?
Hừ, có gì đặc biệt hơn người, về sau của hồi môn của nàng ta chắc chắn sẽ nhiều hơn thế này!
Ôn Ngọc xoay người chạy về phòng.
Ôn gia thôn đứng đầy người, những người này đa số đều là người thôn khác tới đây xem náo nhiệt, tiếng nghị luận sôi nổi vang lên. ...
Hôn lễ tổ chức xong xuôi.
Khách khứa náo nhiệt cả ngày cũng từng người trở vê nhà.
Bước chân Ngô Khải Nghiệp có chút hỗn độn, đi vào tân phòng.
Mấy tỷ muội Ôn Noãn lo lắng Ôn Gia Mỹ buồn, nên vẫn luôn ở tân phòng cùng tiểu cô.
Hiện tại Ngô Khải Nghiệp đã trở lại, các nàng liên nhanh chóng đi ra ngoài.
Ôn Noãn là người cuối cùng đi ra, lúc đi qua bên cạnh Ngô Khải Nghiệp, nàng nhỏ giọng nói: "Nhị cữu, cố lên nhé! Ở đó có chén canh thập toàn đại bổ, dùng lộc tiên, xương hổ pha chế mà thành, cháu cố ý chuẩn bị cho người, bảo đảm người cả đêm đều không cảm thấy mệt! Chiến đấu hăng hái đến bình minh"
Ngô Khải Nghiệp: "...