Chương 659: Huynh La Chó Sao?
Chương 659: Huynh La Chó Sao?Chương 659: Huynh La Chó Sao?
Trong xe ngựa.
Ôn Noãn tức giận hỏi: "Lau canh có vấn đề gì?"
Nạp Lan Cẩn Niên: 'Không có, ta chỉ là muốn ngồi cùng với muội thôi."
Không bồi dưỡng cảm tình một chút, thì đến khi nào trong lòng nàng mới có mình được?
Ôn Noãn: '..."
Đã từng gặp qua vô sỉ, nhưng chưa thấy qua kẻ vô sỉ như vậy!
Nạp Lan Cẩn Niên nghiêm túc: "Bả vai ta cho muội dựa vào mà ngủ."
"Ta không cân!"
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn hình vệt thâm dưới đáy mắt nàng, lại nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, không nói gì, cầm lấy một quyển sách lên xem.
Ôn Noãn cũng cầm lấy một quyển sách lên xem.
Nhìn nhìn, mí mắt càng ngày càng trùng xuống, kết quả chưa ra khỏi huyện Ninh Viễn mà đầu Ôn Noãn đã như gà con mổ thóc.
Nạp Lan Cẩn Niên di chuyển, càng lúc càng ngồi gần người nào đó, rất nhanh tiểu nha đầu đã dựa lại đây, khuôn mặt nhỏ cọ cọ lên bờ vai của hắn, tìm một vị trí thoải mái rồi tiếp tục ngủ.
Nạp Lan Cẩn Niên hơi mỉm cười, bàn tay cầm bàn tay mảnh khảnh của nàng, dựa vào ánh sáng dạ minh châu để tiếp tục đọc sách.
Xe ngựa lên đường suốt đêm.
Sáng sớm hôm sau, khi Ôn Noãn tỉnh lại, phát hiện bản thân gối đầu lên trên đùi người nào đó, cả người nằm trên ghế dài của xe ngựa ngủ một đêm.
Trên người còn đắp một cái chăn nhỏ.
Nạp Lan Cẩn Niên dựa vào vách xe ngựa ngủ, một bàn tay của hắn đặt ở eo sườn Ôn Noãn để che chở nàng, đề phòng nàng bị té ngã.
Ôn Noãn nhìn dung nhan đẹp de đang đủ của người nam nhân này.
Thiếu đi vẻ lạnh nhạt của ngày thường, càng thêm tuấn mỹ, dường như mọi đường cong trên mặt đều nhu hòa đi vài phần.
Làn da của người này thật tốt!
Người này trông thật đẹp!
Lông mi người này thật dài!
Đôi mắt người này cũng rất đẹp!
Mũi người này rất caol
Miệng người này ......
Tay nhỏ của Ôn Noãn vô tình sờ soạng một trận trên mặt người nào đó.
Đấn khi tay nhỏ của nàng chạm vào môi của người nào đó.
Môi kia lập tức cử động, ngón tay nàng lập tức bị người nào đó cắn một cái không nhẹ không nặng.
Ôn Noãn: "..."
“Huynh là chó al Nạp Lan Cẩn Niên mở mắt ra, buông tha tay nhỏ của nàng.
"Vừa rồi muội đang làm gì?" Đáy mắt cất giấu ý cười, trên mặt lại không hiện ra.
Ôn Noãn: "... Không có làm gì cảI"
Ôn Noãn ngồi dậy, phát hiện giày của mình đều bị cởi ra.
Nàng nhanh chóng đi giày vào.
"Huynh cởi giày hộ ta sao?"
Nạp Lan Cẩn Niên: "Ta nói chính muội cởi ra, muội có tin không?"
Nạp Lan Cẩn Niên mỉm cười: 'Một đêm quá dài, muốn để cho muội ngủ ngon một chút. Hơn nữa ta cũng muốn ngủ. Tư thế ngủ của muội..."
Nói tới đây hắn dừng lại một chút, vẻ mặt như một lời khó nói hết, sau đó mới nói: "Nếu như khiến muội rơi xuống xe ngựa, ta lại không phát hiện ra thì làm sao bây giờ?"
Ôn Noãn: "..."
Đúng lúc này xe ngựa dừng lại.
Ôn Noãn mỉm cười nói: "Tư thế ngủ của ta kém, kế tiếp ta sẽ đi ôm Đại Hôi ngủi"
Nói xong nàng lập tức nhảy xuống xe ngựa.
Nạp Lan Cẩn Niên kịp thời giữ nàng lại, đầu hàng: "Là tư thế ngủ của ta kém! Rất kém! Đừng vứt bỏ tai"
Tiểu nha đầu thẹn quá thành giận, không ngồi chung với hắn nữa thì không phải hắn sẽ mất nhiều hơn được sao?
Xe ngựa dường như là ngày đêm lên đường.
Ngoài việc ở trong thành mua chút thức ăn để ăn trên xe, còn đâu thì không hề dừng lại quá lâu.
Chẳng phân biệt ngày đêm lên đường như thế, cuối cùng thì sáng sớm của ba ngày sau đã tới kinh thành.
Sau khi tới kinh thành, Nạp Lan Cẩn Niên xuống xe ngựa ở ngoài cửa Xương Bá phủ.
Lúc này ánh mặt trời còn chưa dâng lên, Ôn Noãn cũng vừa mới tỉnh lại, tóc có chút loạn.
Nạp Lan Cẩn Niên giúp nàng sửa sang lại cái trâm cài đầu có chút rối loạn: "Ta đi một chuyến đến Hộ Quốc Công phủ, giữa trưa nhớ để phần cơm cho ta."
"..." Tại sao lời này giống như trượng phu nói với thê tử vậy.
Mặt Ôn Noãn có chút hồng.
Nhưng mà trước kia không phải Nạp Lan Cẩn Niên chưa từng nói qua lời này.
Trước kia rõ ràng khi nàng nghe thấy thì không cảm thấy có gì, hiện tại tại sao sẽ nghĩ nhiều như vậy?