Chương 660: Từ Lão Thái Gia Bị Bệnh Nặng
Chương 660: Từ Lão Thái Gia Bị Bệnh NặngChương 660: Từ Lão Thái Gia Bị Bệnh Nặng
Ôn Noãn đuổi đi suy nghĩ không thể hiểu được ở trong lòng, ngoan ngoãn gật đầu: 'Được."
Lúc này một trận gió lạnh thổi qua, lông trên áo choàng chạm qua khiến cho cái mũi của nàng ngứa ngáy.
"Hắt xì!" Ôn Noãn không nhịn được mà hắt xì một cái.
Sáng sớm cuối thu đầu mùa đông, ánh mắt trời còn chưa hiện lên, gió lạnh thổi qua, khí lạnh rất nặng.
Nạp Lan Cẩn Niên sờ tay nhỏ của nàng, tay nhỏ mam mại thon dài đã không còn ấm áp như khi hắn nắm ở trong lòng bàn tay lúc ở trên xe ngựa vừa rồi.
Đầu ngón tay mảnh khảnh đã bị lạnh lẽo.
Một cái tay khác của hắn giúp nàng chỉnh lại áo choàng trên người nàng: "Mau vào đi! Nơi này gió lớn."
Ôn Noãn rụt tay về.
Cha nàng cùng mấy người đại ca cũng ở đây đấy!
Nàng quay đầu nhìn thoáng qua, may mắn mấy người đang chỉ huy hạ nhân dọn hành lý, không nhìn đến đây.
"Ta đi vào trước. Huynh đi xem lão quốc công gia đi! Nếu có gì cần có thể tìm ta." Ôn Noãn vẫy tay rồi nhanh chóng chạy vào.
Nạp Lan Cẩn Niên cũng có việc, nói một tiếng với Ôn Gia Thụy, sau đó vội vàng rời đi.
Nhà Ôn Noãn không có giao tình gì với Hộ Quốc Công phủ, không thể tùy tiện đi hỏi thăm, tuy rằng Ôn Noãn là đồ đệ của Từ lão, nhưng mà còn chưa từng làm tiệc bái sư, vì vậy không có người nào trong kinh thành biết.
Hơn nữa cứ cho là muốn hỏi thăm, cũng cần phải gửi thiệp hỏi thăm Từ lão, nhưng lúc này gửi thiệp cho Từ gia thì sẽ chỉ làm người cảm thấy ngươi không hiểu lễ tiết.
Hộ Quốc Công phủ.
Từ lão thái gia nằm ở trên giường Bạt Bộ, bộ dạng tiều tụy, trên mặt đã lộ ra tử khí.
Từ lão thái gia là tổ phụ của Thái Hậu, cả nhà lão quốc công của Quốc công phủ, một tiếng ngựa chiến đã bảo vệ quốc gia cả đời.
Từ lão thái gia bệnh nặng, Hoàng Thượng rất coi trọng.
Phái thái y của Thái Y Viện tiến đến hội chẩn, nhưng đều không thấy hiệu quả, khi nhìn thấy Từ lão thái gia càng ngày càng yếu, Thái Hậu đều gấp đến đỏ mắt.
Khi Nạp Lan Cẩn Niên tiến vào, mấy chục thái y của Thái Y Viện đang ở trong phòng hội chẩn.
Sắc mặt của toàn bộ người trong phòng đều nghiêm trọng.
Vẻ mặt Thái Hậu ngồi ở chủ vị cũng có chút mỏi mệt cùng sốt ruột.
Toàn bộ người trong phòng thấy Nạp Lan Cẩn Niên đến, nhanh chóng đứng lên hành lễ với hắn.
Phu nhân Hộ Quốc Công có chút sợ Nạp Lan Cẩn Niên, bà ta hành xong lễ sau đó cười nói: "Ta đi bảo người dâng trà."
Sau đó lập tức đi ra ngoài.
Hộ Quốc Công cười với Nạp Lan Cẩn Niên: "Thập Thất gia vừa mới vội vàng trở về sao?"
Nạp Lan Cẩn Niên không trả lời ông ta, chỉ là hành lễ với Thái Hậu: "Mẫu hậu."
Thái Hậu thấy hắn đã trở lại thì nhẹ nhàng thở ra: 'Ông cố ngoại đang rất nhớ mong con."
"Ông cố ngoại như thế nào rồi?" Nạp Lan Cẩn Niên ngồi xuống bên cạnh Thái Hậu.
Thái Hậu lắc lắc đầu, gương mặt mệt mỏi, hai ngày rôi cũng chưa được ngủ ngon. "Không thấy chuyển biến tốt đẹp, các thái y trong Thái Y Viện đang hội chẩn. Phong thần y có tới hay không?"
"Hắn đi vào núi sâu hái thuốc, con đã bảo người tìm hắn trở về." Tiểu Hắc đã vào núi tìm người, nhưng chắc là không thể trở về nhanh như vậy được.
Lúc này cửa mở ra, mấy chục thái y của Thái Y Viện đi ra.
"Thái y, hôm nay tổ phụ của ai gia có tốt hơn một chút nào hay không?" Thái Hậu lập tức hỏi.
Nạp Lan Cẩn Niên cũng nhìn về phía bọn họ.
Viện chính Thái Y Viện quỳ xuống đầu tiên: "Bam Thái Hậu, Cẩn Vương, thần đã tận lực rồi, tuổi tác của quốc công gia đã cao, lần này phong hàn đến quá mạnh mẽ, nếu mà không chịu nổi đêm nay, chỉ sợ là..."
Ông ta muốn nói chuẩn bị hậu sự, nhưng mà cuối cùng cũng không dám nói mà chỉ nói: "Không biết người của Thần Y Cốc đêm nay có tới hay không? Thần chỉ có thể bảo vệ được mạng sống của quốc công gia qua đêm nay!"
Tuổi tác của lão quốc công đã cao, ngũ tạng lục phủ trong thân thể đều bị thoái hóa, lần trước bệnh bộc phát nặng đến quá mãnh liệt, lấy đi toàn bộ sức sống còn sót lại của ông ấy, vẫn là lão thần y cứu ông ấy một mạng!