Chuong 721: Sau
Chuong 721: SauChuong 721: Sau
Ôn Noãn nghe xong thì như suy nghĩ gì.
Quách Minh Diễm có tính cách tranh cường háo thắng như vậy, vì sao lại chỉ săn mấy con gà rừng?
"Hoàng huynh, hôm nay săn được con hươu, có cái đuôi không tồi, thân đệ để lại cho hoàng huynh bồi bổ thân thể, chúc hoàng huynh sớm ngày sinh hạ Thập Thất hoàng chất! Vì hoàng gia khai chi tán diệp, vất vả cho hoàng huynh rồi!"
Hoàng Thượng: ”...'
Cái đuôi...
Từ đầu nghĩ đến đuôi, mới nghĩ đến phần cho ông ấy mấy cái đuôi!
Cho nên kẻ làm hoàng huynh này có thứ hạng tụt đến đuôi rồi!!!
Thập Thất hoàng đệ thật là có tâm!
Bữa tối chính là những con mồi săn được, từng đống lửa trại, từng đám người, từng đợt hương thơm mùi thịt cùng rượu, náo nhiệt vui vẻ.
Mãi cho đến khi trăng lên giữa trời, hoàn toàn tiêu diệt đống lửa, mọi người mới giải tán, trở lại phòng ở hành cung để ngủ.
Ôn Noãn trở về phòng, lập tức có cung nữ đưa lò than tới.
"Tuệ An quận chúa, đây là lò than do Hoàng Thượng ban thưởng”.
Đầu mùa đông nên trong núi sâu còn rét lạnh hơn rất nhiều so với trong kinh thành, cho nên Hoàng Thượng đều chuẩn bị lò than cho người.
Hoàng Thượng, Vương gia, hoàng tử, công chúa quận chúa dùng chính là than tơ vàng, không có một chút khói cùng mùi gì cả.
Đại thần nhị phẩm trở lên dùng chính là than ngân ti, những người khác thì dùng than đồng.
Ôn Noãn được phân chính là than tơ vàng.
Ôn Noãn gật đầu: "Tạ thánh ân của Hoàng Thượng, làm phiền rồi!"
Cung nữ buông lò than xuống, sau đó thì đi ra ngoài.
Ôn Noãn đi mở cửa sổ ra cho thông gió.
Khi tay Ôn Noãn chỉ còn một chút nữa thì chạm đến cửa sổ, nàng rụt trở về, lúc này cửa phòng lại bị gõ vang.
Giọng nói của Vạn Quân vang lên từ bên ngoài: "Quận chúa, chủ tử bảo người đưa bình nước nóng tới."
"Vào đi!"
Vạn Quân đẩy cửa ôm bình nước nóng đi vào, đặt ở trong 6 chăn của Ôn Noãn.
Vạn Quân biết Ôn Noãn không có thói quen có người gác đêm, rửa mặt tắm gội linh tinh đều không cần người hầu hạ, đặt bình nước nóng xong thì nàng lập tức đi ra ngoài.
Nha hoàn cùng gã sai vặt đều có phòng của mình, ở cách đó không xa.
Ôn Noãn đợi Vạn Quân rời đi.
Ôn Noãn đi đến tủ, từ trong ngăn tủ lấy ra một cái hòm thuốc, từ bên trong lấy ra một cái chai toàn thân là màu đỏ, đổ một viên thuốc đỏ như máu ra rồi cứ thế ăn vào.
Sau đó nàng lại lấy ra một lọ nước thuốc, đổ một chút nước thuốc màu đen vào lòng bàn tay. Làm xong hết mọi thứ, nàng mới đi về bên cửa sổ, mở cửa sổ ra.
Cửa sổ mở ra, một tia màu đỏ chợt lóe lên, nhanh chóng bay về phía nàng.
Ôn Noãn tay mắt lanh lẹ tung một chưởng, lập tức bắt được tia màu đỏ này.
Trong lòng bàn tay, Ôn Noãn có thể cảm giác được rõ ràng có con sâu đang dùng sức giấy giụa, cắn nàng.
Ôn Noãn có chủ ý, không ngừng dùng mây tím đi dưỡng nó.
Cho đến khi nó ngừng giấy giụa.
Ôn Noãn mở lòng bàn tay ra.
Một con trùng nhỏ màu đỏ lang lặng nằm ở lòng bàn tay nàng.
Nếu sâu có biểu tình thì có thể nhìn ra, nó đang rất hưởng thụ.
Ngón tay Ôn Noãn điểm một chút nước thuốc, sau đó xoa nước thuốc lên phần đầu sâu, con sâu màu đỏ kia lập tức tỉnh, lại muốn cắn Ôn Noãn.
Chỉ là thân thể Ôn Noãn có mây tím, nàng lại uống thuốc.
Nó vừa mới cắn một cái, còn chưa kịp chui vào, miệng vết thương trong tay Ôn Noãn đã lành.
Tiếp theo Ôn Noãn lại không ngừng dùng mây tím dưỡng nó.
Không ngừng dùng nước thuốc đi công kích nó.
Nửa năm trước Nạp Lan Cẩn Niên bảo Phong Niệm Trần nghiên cứu dược đối kháng cổ trùng.
Cho hắn rất nhiều sách, còn cho hắn rất nhiều đủ loại cổ trùng.
Ôn Nhiên rất có hứng thú đối với những con sâu nhỏ này.
Sau đó còn chạy tới hỏi nàng.
Ôn Noãn cũng không quen thuộc với những thứ này, nhưng mà bởi vì hai người đang nghiên cứu, nên Ôn Noãn cũng xem qua một chút.
Dược kia là dược kháng cổ trùng mà Phong Niệm Trần cùng Ôn Nhiên gần đây mới nghiên cứu ra, Ôn Noãn cải tiến một chút.
Nước thuốc là một loại dược vật khống chế tinh thần cổ trùng do Ôn Noãn làm ra.
Ở dưới sự khống chế của mây tím cùng dược vật khống chế tinh thần của Ôn Noấn.
Hơn nửa canh giờ sau, con sâu kia cuối cùng cũng từ bỏ giấy giual
Run bần bật nhìn Ôn Noan.
Ôn Noãn cười: "Tới từ nơi nào, thì trở về nơi đó đi thôi!"
Ôn Noãn cong ngón tay bắn ra, cứ thế bắn nó ra ngoài.