Chuong 722: Ca Gan Lam Loan
Chuong 722: Ca Gan Lam LoanChuong 722: Ca Gan Lam Loan
Ôn Noãn thấy sâu hoàn toàn đi vào phòng ở đối diện, mi mắt nàng cong lên một chút.
Lúc này, đêm đã khuya.
Bốn phía ngoài tiếng gió gào thét thì mọi âm thanh đều im lặng.
Một đêm này, có vài gian phòng ở có người không ngủ.
Quách Minh Diễm nằm ở trên giường chờ động tĩnh bên ngoài.
Người của nàng ta nói cho nàng ta, cả ngày Giả Tĩnh Như đều chỉ ở trong phòng, vốn dĩ không ra khỏi phòng.
Nhưng không sao, nàng ta đã mua một đôi uyên ương cổ từ người Nam Cương.
Ngày mai, Cẩn Vương sẽ biết nữ nhân mà hắn che chở ở trong lòng bàn tay có bao nhiêu lả lơi ong bướm!
Nghĩ đến đây, Quách Minh Diễm không nhịn được cười lạnh.
Trong bóng đêm một tia sáng nhỏ hiện lên, gáy nàng ta hơi đau xót.
Quách Minh Diễm sờ cổ, cũng không đau, nàng ta cũng không để ý nữa.
Quách Minh Diễm lẳng lặng chờ đợi động tĩnh ở gian phòng giữa, không cẩn thận mà ngủ mất.
Trong tiếng gió gào thét, truyền đến một tiếng mở cửa 'Kẽo kẹt".
Ôn Noãn đi ra ngoài.
Trịnh Du ở trong phòng nghe thấy đối diện truyền đến tiếng mở cửa.
Nàng ta mỉm cười, sau đó nhắm mắt lại, yên tâm ngủ.
Buổi sáng ngày mai còn có trò hay để xem.
Sau khi nàng ta ngủ không lâu, tiếng mở cửa phòng ở bên cạnh nàng ta cũng vang lên.
Ôn Noãn đi ra khỏi sân nữ quyến, đi về phía sân của nam tử.
Nạp Lan Cẩn Niên đang muốn ngủ, đột nhiên hắn liếc mắt nhìn vê phương hướng nào đó một cái.
Hắn nhanh chóng xuống giường, mặc xong quần áo, đi ra ngoài.
Ôn Noãn đang muốn bò lên trên cây, thuận tiện xem náo nhiệt.
Thấy Nạp Lan Cẩn Niên đi ra, nàng lập tức chạy qua, lôi kéo hắn vào phòng, đóng cửa lại.
Nạp Lan Cẩn Niên: "..."
Hoàng Thượng ở tại chủ điện, địa thế vốn là cao hơn những nơi khác, hơn nữa ông ấy còn ở tại lầu hai.
Giờ phút này ông ấy vừa mới phê tấu chương xong, cảm thấy mệt mỏi nên đứng lên, nhìn thoáng qua bóng đêm bên ngoài cửa sổ.
Từ trên cao nhìn xuống, khi thu hồi ánh mắt, vừa lúc thu được một màn này vào trong mắt.
Hoàng Thượng: '..."
Thập Thất hoàng đệ cùng Tuệ An quận chúa cũng quá cả gan làm loạn!
Còn muốn thanh danh hay không?
Còn may là đã tứ hôn!
Hoàng Thượng ngẫm nghĩ, ông ấy nói với Lý công công: "Bảo thủ vệ canh giữ bàn long cung là được, những nơi khác không cần tuần tra khắp nơi."
Lý công công không rõ nguyên do, nhưng vẫn gật đầu. Trong phòng, sau khi On Noãn đóng cửa cho kỹ, Nạp Lan Cẩn Niên nắm tay nàng một chút, quả nhiên một mảnh lạnh lẽo.
"Vì sao ra đây mà không khoác áo choàng?”
Hắn đi đến cầm một bộ quần áo vừa mới cởi ra phủ thêm cho nàng.
"Sốt ruột, đã quên."
"Vội vàng như vậy sao, tới tìm ta có chuyện gì? Có phải không ngủ được hay không? Lần sau muốn tìm ta, bảo thủ vệ tuần tra truyền lời, ta qua đó là được."
Nơi này là hành cung, hoàng huynh cũng ở đây, thủ vệ rất nghiêm, nếu mà vừa lúc có thích khách xuất hiện gì đó, nàng bị bắt được, vậy thì có nhảy vào sông hoàng hà cũng không rửa sạch được tội.
Nhưng mà Nạp Lan Cẩn Niên vẫn rất vui mừng, nha đầu này sẽ lén chạy tới tìm mình.
Không trách Nạp Lan Cẩn Niên hiểu lầm, vừa rồi Ôn Noãn nhìn xung quanh khắp nơi, sau đó thấy hắn thì nhanh như chớp chạy về phía hắn, nhanh chóng đóng cửa lại!
Hắn đương nhiên cho rằng, nàng là tới tìm hắn!
Càng về đêm càng nhiều sương giá, đúng thật Ôn Noãn có chút lạnh, nên khép quần áo lại: "Không phải tìm huynh, ta tới để xem náo nhiệt!"
Nạp Lan Cẩn Niên: "..."
Ôn Noãn nói xong, chạy đến bên cửa sổ, mở một khe hở trên cửa sổ ra.
Nàng thật sự muốn nhìn xem Quách Minh Diễm sẽ đi đến cái phòng nào.
Con cổ trùng màu đỏ kia, Ôn Noãn nhận ra đó là sương sớm uyên ương cổ.
Sương sớm uyên ương cổ là có một đôi.
Căn cứ theo nguyên tắc đồng tính thì đẩy, khác tính thì hút.
Thư uyên ương cổ là cổ vương, chỉ có thể tồn tại trên thân thể nam tính, một con thư cổ có thể khống chế nhiều con hùng cổ.
Trên người nữ tử chỉ có thể bị hùng cổ ký sinh ở trong cơ thể.
Khi trúng hùng cổ thì nữ tử sẽ có lòng ngưỡng mộ không thôi đối với người trúng thư cổ.
Nhưng mà chỉ ngưỡng mộ vào buổi tối, ban ngày khi hùng cổ ngủ say, nữ tử đó lập tức tỉnh táo lại.