Chuong 736: Tinh Lai
Chuong 736: Tinh LaiChuong 736: Tinh Lai
Ngày hôm sau tới ngày đến nhà Ninh gia xem phòng.
Sau khi chào hỏi với người Ninh gia xong thì Ôn Noãn lấy cớ muốn chào hỏi cha mẹ Ninh Hoài Kiệt để khám bệnh cho cha mẹ hắn.
Trong phòng, Ôn Noãn dẫn theo Ôn Nhiên châm cứu gần một canh giờ.
Ngoài phòng Ninh Hoài Kiệt cực kỳ khẩn trương, trong lòng rất chờ mong, nhưng cũng có điểm sợ thất vọng.
Lúc hắn khẩn trương sẽ nắm chặt mười ngón tay, hai ngón tay cái nhẹ nhàng cọ xát qua lại, giả vờ như đang tự hỏi nhân sinh.
Đột nhiên một bàn tay phủ lên tay của hắn, ấm áp, mêm mại.
"Bá phụ, bá mẫu sẽ không có việc gì."
"Ừ" Ninh Hoài Kiệt ngơ ngác nhìn đôi tay mềm mại này, không dám động một cái nào, đầu óc cũng không suy nghĩ được qì.
Lúc này cuối cùng cửa cũng mở ra.
Ôn Nhu thu tay lại, đứng lên đi tới.
Ninh Hoài Kiệt phục hồi tinh thần lại, cũng vội đứng lên đi tới.
Trong viện chỉ còn lại ba tỷ muội Ôn Nhu, còn có Ninh Hoài Kiệt và một số nha hoàn hầu hạ.
Lúc Ôn Noãn ra ngoài, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe thấy nói với Ninh Hoài Kiệt vài câu.
Ninh Hoài Kiệt nghe xong liên gật đầu không chút do dự.
Xong việc, cả nhà Ôn Noãn lại ăn một bữa cơm ở Ninh phủ coi như hoàn thành xong thủ tục.
Sáng sớm hôm sau, Ninh Hoài Kiệt đi tới chỗ Ninh lão phu nhân nói tối hôm qua hắn đã đưa cha mẹ tới chỗ Phong thần y chữa bệnh.
Ninh lão phu nhân nghe xong tuy rằng ngoài ý muốn, nhưng cũng không nói gì mà chỉ nói: "Hy vọng lần này Phong thần y có thể cứu tỉnh cha mẹ cháu".
Nhưng Ninh nhị gia và Ninh nhị phu nhân ở bên cạnh lại nhịn không được thay nhau hỏi.
Ninh nhị phu nhân quan tâm nói: "Hoài Kiệt, sao cháu lại có thể tùy tiện đưa đại ca và đại tẩu đi tới chỗ Phong thân y như vậy? Có phải Phong thần y đã nghĩ được biện pháp trị liệu không?”
Ninh nhị gia nghiêm túc: "Hồ đồ! Cháu đưa người đi suốt đêm như vậy không sợ xảy ra chuyện sao? Có chuyện gì thì mời Phong thần y lại đây là được rồi! Ninh phủ chúng ta lại không phải không trả nổi bạc! Hoài Kiệt, sao cháu làm việc lỗ mãng như thế? Hiện tại Phong thần y ở đâu? Ta đi xem, thuận tiện hỏi hắn xem có phải đã nghĩ ra biện pháp cứu đại ca và đại tẩu không".
Ninh Hoài Kiệt trực tiếp đứng lên: "Phong thần y thích yên lặng, không thích người khác quấy rây. Cha mẹ cháu có tỉnh lại được không, ai dám cam đoan chứ? Lúc nào có kết quả thì mọi người sẽ biết".
Nói xong hắn liền nhấc chân đi vê thư phòng.
Thần thợ phủ
Giữa trưa Ninh Hoài Kiệt liên tới.
Bởi vì Ôn Noãn đã nói là sớm thì Ninh phu nhân sẽ tỉnh lại lúc chạng vạng, còn muộn nhất là buổi sáng ngày hôm sau sẽ tỉnh.
Mà Ninh lão gia chắc cũng sẽ tỉnh lại vào sáng ngày mai.
Giờ phút này Ninh Hoài Kiệt cầm một quyển sách ngồi canh ở mép giường, vừa xem vừa ngủ gà ngủ gật. Ninh phu nhân mở mắt ra, liên thấy một gương mặt quen thuộc ngồi ở bên cạnh giường.
Đây là tiểu nhi tử của mình, vừa đọc sách liền muốn ngủi
Nhưng mà tiểu nhỉ tử có chút khác biệt, nhìn có vẻ trưởng thành hơn không ít.
"Kiệt Nhi?" Thanh âm khàn khàn, khô cạn như sa mạc.
Ninh Hoài Kiệt giật mình, sâu ngủ nháy mắt chạy mất, hắn mở to mắt nhìn về phía Ninh phu nhân.
"Mẫu thân! Người tỉnh rồi! Người rốt cuộc tỉnh!" Ninh Hoài Kiệt ném sách xuống, nắm chặt tay Ninh phu nhân, nhìn bà mở hai mắt, mắt cũng không dám chớp.
Đôi mắt dần dần phiếm hồng.
Ninh phu nhân nói chuyện có vẻ cố hết sức, bà ấy muốn ngồi dậy, lại phát giác cả người vô lực, muốn tự ngồi dậy cũng không được.
"Mẹ làm sao vậy?" Ninh phu nhân gian nan quay đầu nhìn về phía tướng công ngủ bên cạnh mình: "Cha con làm sao vậy?”
Ninh Hoài Kiệt đổ chén nước đút cho Ninh phu nhân uống: "Mẫu thân tạm thời đừng nói chuyện, uống nước đã, con đi tìm người khám giúp hai người trước đã”.
Ôn Noãn đánh giá thời gian, Ninh phu hẳn là đã tỉnh, liền đi tới.
Nàng gõ cửa.
Cùng đi theo còn có Ôn Nhiên, Ôn Nhu và Phong Niệm Trần.
Ninh Hoài Kiệt vội đi mở cửa, thấy bốn người ngoài cửa thì kích động nói: "Noãn nhi, mẹ tôi tỉnh rồi, cô khám cho bà ấy giúp tôi với".