Chuong 737: Mong Tam Thang Chap
Chuong 737: Mong Tam Thang ChapChuong 737: Mong Tam Thang Chap
"Được!" Ôn Noãn đi vào.
Ôn Nhu cầm một cái khay, đây là canh dưỡng sinh và cháo gạo kê được chuẩn bị cho Ninh phu nhân và Ninh lão gia ăn.
Ninh Hoài Kiệt vội nhận lấy khay trên tay nàng, cười nói: "De huynh. Mẹ huynh tỉnh rồi".
Bộ dáng có chút ngốc!
Ôn Nhu cười đáp lại.
Hai người cùng nhau đi vào.
Ôn Noãn bắt mạch cho Ninh phu nhân xong liền nói: "Ninh bá mẫu đã không có gì đáng ngại, chẳng qua là hôn mê nhiều năm cho nên nếu muốn thân thể linh hoạt tự nhiên như trước, liền cần trị liệu thêm mấy ngày. Ta đã làm ra phương án điều trị rồi".
Ninh Hoài Kiệt cảm kích nói: "Cảm ơn cô, Noãn nhỉ”.
Ôn Nhiên và Phong Niệm Trần đều bắt mạch giúp Ninh phu nhân.
Rốt cuộc năm đó Phong Niệm Trần cũng chỉ có thể cứu lại mệnh của hai người này, lại không thể làm hai người tỉnh lại.
Sáng sớm hôm sau, Ninh lão gia cũng tỉnh, kế tiếp mấy ngày hai người ở thần thợ phủ làm trị liệu khang phục, rất nhanh liên khôi phục hoàn toàn.
Sau đó hai người liền cáo từ, bọn họ biết nhà Ôn Noãn chờ bọn họ khang phục xong liền phải quay về kinh thành.
Trước khi rời đi, Ninh lão gia và Ninh phu nhân hành lễ với Ôn Gia Thụy, Ngô thị, Vương thị, Ôn Noãn: "Cả nhà chúng tôi có thể gặp gỡ mọi người quả là tam sinh hữu hạnh! Đại ân đại đức, cả đời khó quên!"
Ôn Gia Thụy vội nói: "Ninh lão gia quá khách khí! Về sau đều là người một nhà."
"Đúng, là người một nhà, tiểu tử Hoài Kiệt này thật là may mắn! Ha ha..."
Sau khi chào từ biệt.
Ninh Hoài Kiệt, Ninh lão gia và Ninh phu nhân đi ra thần thợ phủ.
Trong xe ngựa, Ninh lão gia lạnh lùng nói: "Không trở vê phủ, vào kinh"
Không chuẩn bị sẵn sàng thì ông sẽ không trở về phủ!
Kinh thành có thôn trang do ông ấy cho người bí mật đặt mua, trừ bỏ Ninh phu nhân thì không ai biết cả.
Lúc Ôn Noãn quay lại kinh thành, còn vừa lúc chứng kiến đội ngũ đưa dâu của Quách Minh Diễm đi qua. Ôn Noãn không có quá nhiều hứng thú nên cũng không đi xem náo nhiệt.
Cứ thế lại trôi qua mấy ngày, hôm nay là ngày mồng 8 tháng chạp.
Quân doanh.
Một đội một trăm binh lính tinh anh mặc quần áo màu đỏ thẫm, và một đội một ngàn binh lính tinh anh mặc quần áo màu vàng đen đang đối chiến với nhau.
Thời tiết lạnh lẽo khắc nghiệt cũng không cản được bọn binh lính tấn công như búa tại
Mỗi một cú đá, mỗi một đấm đều mạnh mẽ như vậy.
Tuyết đọng trên mặt đất bị làn gió lúc tung chưởng và quyền cuốn bay, từng bông tuyết nhỏ vụn bay lả tả.
Hai mươi vạn binh lính đang vây xem, cũng cổ vũ cho chiến hữu mình quen biết: "Tốt!!"
"Đánh hắn đi! Hung hăng đánh!"
"Tốt!!!"
Hôm nay là vừa tròn thời gian một tháng Lâm Đình Hiên huấn luyện binh lính tinh anh đi sứ.
Nạp Lan Cẩn Niên đến kiểm tra thành quả huấn luyện của những binh lính tinh anh đó.
Giờ phút này trên sân huấn luyện, các binh lính tinh anh đi sứ trải qua một tháng huấn luyện đặc biệt, ngược đãi các binh lính trong nhóm lính tinh anh được lựa chọn ban đầu đến mức hoa rơi nước chảy.
Một binh lính tinh anh đi sứ có thể đánh ngã mười tên binh lính tinh anh ban đầu.
Sau mười lăm phút trôi qua, đội ngũ binh lính áo vàng thua thảm hại!
Hai đội binh lính trở vê đơn vị.
Đội ngũ kia ít người nhưng khí thế hiên ngang, đằng đằng sát khí, vừa thấy đã biết là không dễ chọc.
Đội ngũ áo vàng có hơn một ngàn người, đội hình lớn gấp mười lần, lẽ ra phải có khí thế mạnh mẽ hơn, nhưng mà giờ phút này trên người mỗi người đều mang theo màu sắc, đau đến nhe răng trợn mắt.
Tất cả mấy chục vạn binh lính đều nổ tung nồi!
Thi đấu đã kết thúc, vô số binh lính như ong vỡ tổ chạy về hướng Lâm Đình Hiên.
"Lâm tướng quân, ngài cũng chỉ dạy tôi một chút đi! Tôi nhận ngài làm đại ca, về sau ngài nói cái gì thì tôi sẽ làm cái đó! Rượu tôi giấu cũng lấy ra tặng hết cho ngài!"
"Lâm tướng quân, tôi có thể chuyển đến dưới trướng của ngài không? Về sau món thịt của tôi đều chuyển vào trong chén của ngài!"
"Lâm tướng quân, cầu xin ngài chỉ dạy cho tôi một chút! Tôi sẽ giúp ngài giặt sạch quần áo!"
"Lâm tướng quân, xin ngài chỉ dạy"
Vô số binh lính vây quanh bên người Lâm Đình Hiên, cầu hắn chỉ dạy.