Chương 743: Bà Có Kinh Nghiệm
Chương 743: Bà Có Kinh NghiệmChương 743: Bà Có Kinh Nghiệm
Hoàng Thượng vừa nghe vậy lập tức có tinh thần, ông bắt đầu dùng đôi mắt đi đo đạc kích cỡ của quái vật màu vàng trên túi tiền, quay đầu lại bảo người làm thành một con dấu đi tiền trang lấy một trăm mấy chục vạn lượng bạc thử xem.
Gần đây phương bắc thường xuyên có sổ con thượng tấu về tuyết tai, quốc khố lại phát ra không ít ngân lượng đi cứu tế, ông đã sắp nghèo chết rồi!
Chắc là Thập Thất vẫn còn rất nhiều bạc!
Nhiều đến mức có lẽ hắn cũng không biết mình rốt cuộc có bao nhiêu tiền.
Tiên thuế má hằng năm của phủ Giang Hoài cũng không ít đâu! Hơn nữa toàn bộ đều thuộc về hắn.
Ông mượn một chút sử dụng, chắc là sẽ không bị phát hiện đâu.
Thái Hậu nhìn thoáng qua túi tiền, túi tiền này rõ ràng là một người tay mơ làm!
Là Noãn Noãn làm chứ gì?!
"Noãn Noãn tặng hả? Nàng là muốn thêu một con hùng ưng giương cánh, sau đó không cẩn thận thêu thành con gà mái rơi xuống nước đúng không!"
Còn là loại rơi sạch lông!
Thái Hậu tỏ vẻ, năm đó bà ấy thêu túi tiền tặng tiên hoàng, trên đó cũng có một con hùng ưng đặc biệt giống con này!
Bà ấy có kinh nghiệm.
Năm đó tiên hoàng đã bỏ túi tiền đó vào một chiếc hộp rất đẹp, nói là muốn bảo quản cẩn thận!
Bà ấy biết là ông ấy chê bà ấy thêu không đẹp! Không dám đeo lên người.
Ừm, nhi tử có tiến bộ hơn lão cha!
Nạp Lan Cẩn Niên nghiêm túc phủ nhận: "Không phải, đây là một cái dấu ấn bí mật. Mẫu hậu không cảm thấy đây là một cái...'
Nạp Lan Cẩn Niên nói đến đây thì dừng một chút mới nghĩ ra dùng từ gì để hình dung: "Một cái đồ án từ phức tạp tới đơn giản, đại ngu nhược trí, nhìn cái gì liền giống cái đó sẽ càng thêm dễ dàng khiến người ta bỏ qua tâm quan trọng của nó hay sao?"
Thái Hau:
Hoàng Thượng: ”...'
Hoàng Thượng nhìn chằm chằm động vật màu vàng kia: "Thập Thất hoàng đệ, vẫn là đệ cao minhII!"
Thật cao minhl
May mắn là ông cũng rất thông minhl
Nạp Lan Cẩn Niên gật đầu: "Điều này đệ biết."
Hoàng Thượng: '..."
Lúc này Vinh ma ma và hai cái cung nữ cầm mấy cái hộp đồ ăn đi đến.
Cũng lấy từng đồ ăn trong hộp đồ ăn ra, bày ở trên bàn.
Có tôm bát bảo, thịt bò tự cống, kim tê ngọc vẽ, canh tuyết hà...
Sắc, hương, vị đều đủ.
Mùi hương thức ăn kia lập tức khiến người ta chảy nước miếng! Lúc này Lý công công đi vào nói: "Hoàng Thượng, Hoàng Hậu phái người tới mời Hoàng Thượng đi Khôn Ninh Cung dùng bữa."
Hoàng Thượng nghe được mùi hương thức ăn trên bàn thì không muốn đến chỗ của Hoàng Hậu!
Ngửi mùi thôi đã biết rất ngon.
Ông trực tiếp từ chối, nói: "Nói với Hoàng Hậu, trẫm có việc muốn bàn bạc với Cẩn Vương, nên không qua đó!"
"Vâng." Lý công công đã sớm biết đáp án là như vậy.
Hiện tại ngay cả ngày mùng một, mười lăm, Hoàng Thượng cũng không đến chỗ của Hoàng Hậu.
Hơn nửa năm nay, Hoàng Thượng chưa từng bước vào Khôn Ninh Cung một bước.
Nạp Lan Cẩn Niên gắp một miếng thịt bò cho Thái Hậu: "Mẫu hậu, đây là Noãn Noãn hiếu kính người, nàng ở phòng bếp bận rộn cả ngày".
Trâu bò không thể tùy ý giết, nhưng trong dân gian có trâu già, già đến trình độ không thể cày ruộng, sau khi báo quan thì có thể làm thịt.
Trong cung cũng không hay có.
"Vẫn là Noãn Noãn hiểu lòng ai gia!"
Cho nên sinh nhi tử không bằng sinh một khối xá xiul
Chỗ tốt duy nhất là còn biết cưới một cô vợ tri kỷ trở về!
Hoàng Thượng nhìn bảy, tám món ăn đều đầy đủ sắc hương vị, ngày mùng tám tháng chạp đến chỗ Thái Hậu ăn ké là đúng đắn!
Ông nhịn không được mà nói: "Thập Thất hoàng đệ, sau khi đại hôn, đệ ở lại trong cung đi! Trong cung cũng nhiều sân."
Như vậy liên thuận tiện cho ông đi ăn ke mỗi ngày, còn có thể tiết kiệm được một khoản tiên cơm!
Mỗi bữa cơm cùa Hoàng Thượng đều có quy chế, hơn nữa cũng vô cùng chú ý phô trương, nhưng mà chỉ nhìn được chứ không ăn được!
Lần nào ông cũng ăn không hết, đều thưởng cho hạ nhân, quá lãng phí.
Nếu ông không ăn cơm ở trong cung, vậy thì không cần chuẩn bị thức ăn cho ông, một tháng chắc là có thể tiết kiệm được một vạn mấy ngàn lượng.
Một năm chính là mười mấy vạn lượng!
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thoáng qua Hoàng Thượng, nhàn nhạt nói: "Cũng được, về sau cũng không cần làm cơm, đến ăn cùng hoàng huynh."
Hoàng Thượng: '...'
Xem như ông chưa nói gil