Chương 77: Vẻ Đẹp Tri Thức
Chương 77: Vẻ Đẹp Tri ThứcChương 77: Vẻ Đẹp Tri Thức
Một canh giờ sau, Ôn Noãn dùng châm đâm vào ngón áp út bàn tay phải của hắn, một giọt máu màu đen chảy ra.
Phong Niệm Trân nhanh chóng lấy một cái chai hứng được.
Thứ này, hắn còn phải nghiên cứu một chút!
Ôn Noãn rút tất cả kim châm ra: "Được rồi, mặc áo vào đi."
Sau đó Ôn Noãn nói với Phong Niệm Trần: "Dem tất cả những kim châm đã dùng rồi rửa với rượu mạnh để tiêu độc một chút. Sáng sớm ngày mai, tôi có việc không thể lên núi, huynh thi châm lên tay phải giúp huynh ấy, lại ép máu độc ra thêm một lần nữa. Huynh để lộ ra cánh tay phải để tôi dạy cho huynh."
Phong Niệm Trần nhanh nhẹn cởi áo, rút cánh tay ra khỏi ống tay áo, lộ ra hơn nửa bả vai: "Có cần cởi sạch không?”
Ở trong mắt đại phu thì không phân biệt nam nữ, vì vậy hắn cởi rất vô tư.
"Không cần."
Nạp Lan Cẩn Niên đang nhanh chóng mặc áo vào, thấy thái dương mạnh mẽ nhảy nhảy.
Chân thấy hơi ngứa!
Thật sự rất muốn đá người!
Hai người lại hồn nhiên không phát hiện ra.
Ôn Noãn cầm kim châm đâm vào huyệt vị trên tay Phong Niệm Trần, vừa đâm vừa nghiêm túc giảng giải.
Nạp Lan Cẩn Niên đã mặc xong quần áo, đang ngồi nhìn hai người tương tác qua lại, Ôn Noãn còn sờ đi sờ lại ở trên cánh tay Phong Niệm Trần, tinh tế giải thích tác dụng của việc làm như vậy. ...
Lần đầu tiên Nạp Lan cảm thấy rất không vừa mắt đối với người nào đó, cố kiềm chế mới không dùng chân đá người nào đó ra ngoài.
Thậm chí còn sinh ra suy nghĩ đáng nhẽ vừa rồi không nên để Phong Niệm Trần ở lại!
Ôn Noãn nói rất nghiêm túc, đối với những thắc mắc của Phong Niệm Trần cũng đều trả lời, không hề giấu giếm.
Thậm chí nói cho hắn biết tiêu độc là gì, rồi giải thích đơn giản một chút về virus học cùng vi trùng học.
Y thuật chỉ có cùng nhau thăm dò mới có thể tiến bộ.
Mỗi một bước phát triển của y thuật đều có ý nghĩa lớn lao đối với nhân loại!
Nạp Lan Cẩn Niên lắng nghe cũng dần dần bị mê hoặc.
Hắn nhìn nữ tử gây đến nỗi gió thổi qua cũng có thể ngã trước mắt, dùng giọng nói như chuông bạc nói một vài từ ngữ mà hắn chưa từng nghe qua, nhưng lại có thể hiểu được hầu hết ý nghĩa.
Tiểu cô nương chững chạc giảng giải, giữa ngôn ngữ là học thức uyên bác, dáng vẻ giơ tay nhấc chân tỏa ra khí chất tự tin giống như có một có bụng thi thư.
Con ngươi linh động sáng lấp lánh, bên trong dường như có một dải ngân hà đang sáng bóng lộng lẫy.
Khuôn mặt của nàng thanh tú, nhưng bởi vì quá gầy, vẻ mặt như có bệnh và mái tóc khô vàng! Cả người nhìn qua không thể xem là đẹp mà giờ phút này lại phát ra ánh sáng vạn dặm vô cùng loá mắt, hấp dẫn ánh nhìn, khiến người khác không thể dời đi tâm mắt.
Hắn biết loại ánh sáng này không hề liên quan đến vẻ bề ngoài, mà đó là ánh sáng tự tin phát ra từ đáy lòng của người rất có bản lĩnh. Hắn nhìn đến nỗi ngẩn người, đồng thời cũng nghi ngờ.
Đây có thật là một cô nương sinh ra và lớn lên ở một vùng thôn quê không?
Sau khi đã xong rồi, Ôn Noãn trực tiếp vén ống tay áo của mình lên, lộ ra nửa cánh tay gầy như cành trúc: "Huynh thử ở trên tay tôi xem."
Huyệt Thái Dương của Nạp Lan Cẩn Niên mạnh mẽ nhảy nhảy, đây là đến lượt cây gậy họ Phong kia sờ đi sờ lại trên tay nàng hay sao?
Hắn không hề nghĩ gì mà lên tiếng ngăn cản: "Từ từ đãt"
Giọng nói của hắn vừa gấp vừa nhanh.
Ôn Noãn cùng Phong Niệm Trần đều quay đầu nhìn về phía hắn.
Bị làm phiền, Ôn Noãn nhíu mày.
Trong lòng Nạp Lan Cẩn Niên nhảy dựng, cũng nhận thấy bản thân có chút mất bình tĩnh, hắn khụ khụ vài tiếng: "Tay cô còn phải thi châm cho tôi, không thể để xảy ra chuyện gì được, bảo Viên quản gia tới thử xeml"
Ôn Noãn nghĩ nghĩ, thuận thế kéo xuống ống tay áo chỉ dài có bảy phần của mình: "Cũng đúng."
"Để tôi đi gọi Viên quản gia vào." Phong Niệm Trần cũng lo lắng lần đầu tiên luyện đâm thử có thể xảy ra vấn đề trên tay nàng!
Hắn nhanh chóng chạy ra ngoài.
Vừa rồi hắn dành cả tâm trí vào việc châm cứu, nên vốn dĩ không hề phát hiện ra sự khác thường của người nào đó.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn ống tay áo ngắn một đoạn của Ôn Noãn, cảm thấy có chút chướng mắt.
Viên quản gia làm việc như thế nào vậy, đến cả bộ quần áo mà còn không chuẩn bị được tốt hay sao?
Viên quản gia rất nhanh đã bị Phong Niệm Trần lôi kéo đi vào.
Nạp Lan Cẩn Niên lạnh lùng nhìn hắn một cái.
Viên quản gia: "..."