Chuong 811: Suy boan
Chuong 811: Suy boanChuong 811: Suy boan
Thực ra, nếu trong nhà có ai bị bệnh, thuốc mua về nhà cũng được đun đi đun lại nhiều lần cho đến khi thuốc không còn mùi, mới vứt bỏ.
Sau khi họ lấy thuốc xong, nam nhân bế đứa trẻ từ tay nữ nhân rồi rời khỏi hiệu thuốc.
Ôn Noãn bước lên trước nói với chưởng quầy: "Chưởng quầy, ta sắp phải đi xa nhà, ngươi hãy chuẩn bị cho ta mỗi một loại thuốc viên, rượu thuốc và bột thuốc trong hiệu thuốc của ngươi."
Chưởng quầy: "Ngươi đi xa nhà chuẩn bị mấy viên cảm gió và tiêu chảy là được đúng không?"
Ôn Noãn cười: "Cha ta nói lo trước khỏi họa, nên chuẩn bị trước thì tốt hơn! Trong nhà có già có trẻ, trong hiệu thuốc của chưởng quầy có thuốc viên, rượu thuốc, bột thuốc gì đó thì chuẩn bị cho ta mỗi thứ một phần đi!"
"Ha ha, cha ngươi đúng là một người cẩn thận, được thôi! Vậy ta đi chuẩn bị cho ngươi!" Chưởng quầy nhìn quần áo thì đã biết bọn họ không thiếu tiền, hơn nữa nghe giọng nói cũng không giống người của nước Đông Lăng, nên cũng không thuyết phục nữa.
Xoay người lấy thuốc.
Lúc này, gia đình vừa rồi vừa đi tới cửa, thấy hai người quen nên chào hỏi.
"Lý đại thẩm, Lý đại thúc, hai người cũng tới lấy thuốc à?"
Lý đại thúc: "Đúng vậy. Mấy ngày nay đại thẩm của ngươi bị cảm, ho sốt! Sao các ngươi lại lấy thuốc vậy?"
Lý đại thúc nói xong thì ho hai tiếng.
Sắc mặt của Lý đại thẩm hơi tái nhợt, trông có vẻ mệt mỏi, hơn nữa còn ho liên tục.
"Chúng ta cũng bị sốt. Bệnh cứ lặp đi lặp lại. Thời tiết vừa rồi còn khá ấm áp, nhưng đột nhiên lại lạnh. Chăn bông trong nhà mỏng, buổi tối chúng ta đều bị cảm lạnh! Lý đại thúc, Lý đại thẩm, chúng ta về trước đây, Tiểu Bảo còn sốt cao, chúng ta phải nhanh chóng trở về sắc thuốc cho nó."
"Các ngươi có muốn chờ ta không? Ta đi xe bò, về thôn sẽ nhanh hơn."
"Vậy thì tốt quá! Cảm ơn Lý đại thúc." Nam nhân nghe vậy cũng không khách sáo.
Thức ra hắn ta cũng cảm thấy toàn thân không thoải mái, hai tay ôm con có chút yếu ớt.
"Khách sáo cái gì, chúng ta đều là người cùng thôn, làng trên xóm dưới mà. Các ngươi ra xe bò trước chờ chúng ta đi! Ta lấy thuốc xong sẽ trở vê!"
Lý đại thúc nói xong thì đi vào xếp hàng.
Người cùng thôn? Ôn Noãn lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai người, nàng quay lại nhìn Lý đại thúc và Lý đại thẩm.
Lý đại thúc đang ho.
Sắc mặt của Lý đại thẩm tái nhợt, toàn thân mệt mỏi, còn lấy tay che ngực, nửa cánh tay lộ ra có vài nốt đỏ, giống như bị côn trùng cắn vậy.
Bà ấy cũng đang ho.
Triệu chứng của hai người này rất giống với triệu chứng của gia đình vừa rồi.
Người cùng thôn, làng trên xóm dưới, mắc bệnh giống nhau?
Ôn Noãn nghi ngờ rằng đó là bệnh dịch hạch.
Ôn Noãn nhịn không được hỏi: "Vi lão bá này, các ngươi là người thôn nào? Có biết thôn Hạnh Hoa ở đâu không?”
"Chúng ta là người của thôn Vịt Liêu, thôn Hạnh Hoa ở bên cạnh thôn của chúng ta. Nhưng mà có nhiều trấn đều có thôn Hạnh Hoa. Ngươi đang nói thôn Hạnh Hoa của thị trấn nào vậy? Chúng ta là trấn Tam Hài"
"Đúng lúc là ta đang tìm thôn Hạnh Hoa ở trấn Tam Hà." Ôn Noãn giả vờ buôn chuyện nói: "Hình như thím này bệnh nặng! Sao không đưa bà ấy đi khám sớm? Cánh tay của bà ấy có vết đỏ là do bị một loại côn trùng nào đó cắn ư? Tại sao chưa tới mùa hè lại có muỗi vậy?"
"Mấy ngày trước bà ấy không muốn tới đây, nói mấy ngày nữa sẽ khỏi, không ngờ bệnh lại nặng thêm, nhưng đại phu nói chỉ là cảm mạo và sốt thôi, vì vậy mới không có sức, uống thuốc vài ngày là sẽ ổn! Vết đỏ này là do bị bọ chét trên chuột cắn. Không phải sâu! Không phải vấn đề lớn!"
Lúc này Lý đại thẩm ho ra một ngụm đờm, bà ấy nhổ vào chiếc khăn tay ố vàng, Ôn Noãn thấy có chút máu.
Nàng gần như chắc chắn về suy đoán của mình.