Chương 816: Về Kinh Đoàn Tụ 1
Chương 816: Về Kinh Đoàn Tụ 1Chương 816: Về Kinh Đoàn Tụ 1
Ôn Noãn cảm thấy nàng nên cẩn thận suy nghĩ một chút, nên làm thế nào để hoàn toàn lợi dụng mây tía.
Ôn Noãn còn muốn xây dựng một Dưỡng Sinh Viên ở tất cả các Châu Phủ trên cả nước.
Nhưng Dưỡng Sinh Viên phải dùng mây tía tâm bổ một hai năm mới có thể hình thành, nói cách khác, nếu nàng muốn xây dựng một Dưỡng Sinh Viên ở chỗ nào thì phải ở nơi đó hai ba năm trở lên, nàng cảm thấy như vậy có chút không thực tế.
Nhưng mà nếu có thể hoàn thành thì đây là một việc vô cùng tốt!
Ôn Noãn vừa lên kế hoạch ở trong lòng, vừa ghi lại
Ghi chép lại xong cũng không suy nghĩ nữa, lập tức đi ngủ.
Nếu không di ngủ thì trời sẽ sáng!
Sáng sớm ngày hôm sau, bầu trời vừa mới tờ mờ sáng, Nạp Lan Cẩn Niên đã đến Ôn gia thôn đón Ôn Noãn cùng nhau về kinh.
Ôn Noãn nhìn thấy vành mắt của hắn có chút thâm đen, hiển nhiên là hắn bận rộn cả đêm.
Nàng cũng biết chắc chắn hắn có rất nhiều chuyện phải sắp xếp.
"Tối hôm qua huynh không ngủ sao?"
"Ừm. Có rất nhiều việc cần phải xử lý và sắp xếp". Mặc dù một đêm không ngủ, nhưng tinh thần của Nạp Lan Cẩn Niên vẫn rất tốt.
Giờ phút này hắn đang xem một ít công văn.
Ôn Noãn rút công văn trong tay hắn: "Ngủ một lát rồi xem."
Trên tay Nạp Lan Cẩn Niên không còn, hắn liếc mắt nhìn Ôn Noãn một cái.
Thiếu nữ đã giấu phần công văn ra phía sau, dùng đôi mắt lấp lánh mê người lại cố chấp nhìn hắn.
Hắn không ngủ, nàng sẽ không cho hắn xem.
Nạp Lan Cẩn Niên khẽ nhếch đôi môi gợi cảm, hắn nhích người ngồi ra bên ngoài một chút, sau đó cơ thể nằm xuống, trực tiếp gối đầu lên đùi của Ôn Noãn, khẽ nhấc đôi tay lên, nhắm mắt lại: "Được rồi, ta ngủ đây! Đừng ồn ào quấy rầy tai"
Ôn Noãn: "..."
Người này!
Ôn Noãn muốn đẩy hắn ra, nhưng mà nhìn thấy vành mắt thâm đen nhàn nhạt dưới hàng chân mi nồng đầm của hắn, cuối cùng nàng vẫn không đẩy hắn ra.
Thật ra Nạp Lan Cẩn Niên cũng không định đi ngủ thật, hắn chờ tiểu nha đầu đẩy mình ra,
Chỉ là chờ lại chờ, hắn ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Ôn Noãn thấy hắn ngủ nhanh như vậy, nàng dùng mây tía giúp hắn làm dịu sự mệt nhọc một chút, sau đó lại cầm lấy một cái gối mềm đặt dưới đầu của hắn, làm hắn gối đầu thoải mái hơn một chút.
Trong khoảng thời gian này bọn họ vẫn luôn ở trên đường, suốt một đường đều là hắn bảo vệ mình, chăm sóc mình.
Bọn họ đều là người ngủ không sâu giấc, biết ngủ không tốt sẽ rất mệt nhọc, cho nên Ôn Noãn mới có thể sử dụng mây tía giúp hắn đi vào giấc ngủ.
Dưới tác dụng của mây tía, lại ngửi được hơi thở quen thuộc, lần đầu tiên Nạp Lan Cẩn Niên ngủ rất sâu.
Chờ đến khi hẳn thức dậy đã là một canh giờ sau. Tiếng bánh xe lăn trên nền lót phiến đá xanh vang lên ở bên tai hắn trở nên rất rõ ràng.
Đầu của Nạp Lan Cẩn Niên cách một cái gối mềm gối lên đùi của Ôn Noãn.
Hắn không có mở mắt ra, thầm nghĩ có khi nào Ôn Noãn cũng giống mình không, nhân lúc hắn ngủ làm chuyện gì đó.
Như là lén hôn cái trán của hắn, xoa mặt của hắn, hoặc là gì đó.
Kết quả là ở trên đầu truyền đến một giọng nói ngạc nhiên: "Vi sao huynh dậy rồi nhưng vẫn không mở mắt ra?"
Nạp Lan Cẩn Niên: '..."
Ôn Noãn nhìn Nạp Lan Cẩn Niên đã tỉnh rồi còn giả vờ ngủ, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
Nạp Lan Cẩn Niên mở mắt ra, ngồi dậy, từ chối trả lời câu hỏi của nàng!
"Ta đã ngủ bao lâu?" Nạp Lan Cẩn Niên vén màn xe ngựa, nhìn ra bên ngoài.
Đã ra khỏi huyện Ninh Viễn, sắp đến phủ Giang Hoài.
Ôn Noãn: "Không bao lâu, sắp được hai canh giờ."
Hai người ở lại phủ Giang Hoài một ngày, Nạp Lan Cẩn Niên lại tiếp tục tiết tấu bận rộn suốt một đêm.
Hắn đang bố cục, cũng là đang sắp xếp thu võng.
Những ngày lên đường tiếp theo, mỗi đêm hai người lại đến một huyện thành, cũng sẽ tìm hiểu tình hình dịch bệnh ở nơi đó, đi đi dừng dừng hơn hai mươi ngày, cuối cùng hai người cũng về đến kinh thành.
Lúc này thời gian vừa lúc bước vào tháng tư.
Cành liễu phất phơ, trên đường ruộng hoa nghiên, yến thủy hàm bùn.
Gió ấm, mây nhẹ, núi xanh, nước trong, ngày tháng tư đẹp nhất thế gian.