Chương 846: Dùng Kính Lup Để Xem
Chương 846: Dùng Kính Lup Để XemChương 846: Dùng Kính Lup Để Xem
Nhưng mà phản ứng của người bên dưới khiến hai người vô cùng muốn nhìn một chút bức tranh đó là như thế nào.
"Không được, bổn vương rất muốn xeml" Ninh vương nhịn không được, lại đặt kính viễn vọng xuống muốn đi.
"Khoan đã, bổn vương, bổn vương cũng muốn đi xuống xeml"
Vì vậy Ninh vương đã dìu An Thân vương xuống.
Hoàng thượng cũng muốn đi xuống nhìn xem, chỉ có điêu ông ấy thấy người quen nên cũng không nhúc nhích.
Bát công chúa vừa thấy ba bức tranh này đã biết là tranh của Ôn Noãn, dù sao Ôn Noãn cũng đã tặng cho nàng một bức tranh giống vậy: "Ôn Noãn, ba bức tranh này là cô lấy ra để bán đấu giá sao?"
Ôn Noãn gật đầu: "Ừm."
"Trời ạ, quá lợi hại! Lần này cô đi sứ Đông Lăng đều vẽ tranh sao? Sao có thể vẽ nhiều như vậy?"
"Cũng gần như vậy!" Dường như cả chuyến đi đều vẽ tranh, dù sao trên đường cũng nhàn rỗi không có việc gì làm.
Ôn Linh cùng Trịnh Dương vừa lúc ở trong nhã gia phía đối diện nhã gian của mấy người Ôn Noãn.
Ôn Linh vừa thấy ba bức tranh trên bục, hai mắt đã mở lớn: "Tranh này."
Trịnh Dương thấy phản ứng của nàng: "Co biết họa sĩ Vô Danh này sao?"
Ôn Linh đã thấy ba bức tranh này trong phòng sách của Ôn Noãn.
Sau khi Ôn Noãn về đã lấy tranh ra để phân loại, nàng trong lúc vô tình đã nhìn thấy.
Nhưng Ôn Linh không dám đem chuyện của Ôn Noãn nói ra, nàng chỉ lắc đầu: "Không phải, tôi không biết, chỉ là cảm thấy nó rất đẹp!
Trịnh Dương nghe xong lời này cũng bật cười, hắn cũng không cảm thấy một cô nương ở một huyện xa xôi có thể quen biết được một họa sĩ tài hoa như thế: "Cô thích sao? Vậy tí nữa tôi sẽ tặng nó cho cô nhé!"
Ôn Linh nghe xong lời này thì mặt cũng đỏ lên: "Không cần, sao tôi có thể không biết xấu hổ vậy chứ!"
"Chỉ là ba bức tranh thôi mài! Chỉ cần cô thích là được! Ba bức tranh này cũng không tốn bao nhiêu bạc!" Trịnh Dương đến gần Ôn Linh, dường như dán vào tai của nàng để nói.
Ôn Linh lập tức đỏ mặt, nàng hơi hơi quay đầu đi, tim đập điên cuồng như có con nai nhảy loạn trong lòng.
Ôn Ngọc nhìn phải ứng của mọi người, thấy An Thân vương cùng Ninh vương lại đích thân xuống xem, nhịn không được mà xiết chặt chiếc khăn trong tay, cắn môi dưới.
Kẻ vô danh này rốt cuộc là ai? Tranh hắn vẽ ở hội đấu giá huyện Ninh Viễn cũng thấy, giờ ở kinh thành cũng thấy!
Vì sao mỗi khi nàng ta lấy tranh của mình ra bán đấu giá, thì tranh của hắn cũng sẽ xuất hiện, khiến cho nàng ta cảm thấy giống như âm hồn bất tán!
Tất nhiên, Ôn Ngọc tuyệt đối sẽ không nghĩ tới là Ôn Noãn!
Nàng ta nghĩ Ôn Noãn vừa mới trở thành đồ đệ của Từ sư phụ không bao lâu, cũng chỉ có thể vẽ những hình đơn giản trên gốm sứ.
Hy vọng người vô danh này thật sự là người của Đông Lăng quốc, nàng ta muốn tranh của mình lọt vào mắt của An Thân vương và Ninh vương, để trở thành đồ đệ của bọn hol
Như vậy sau này nàng ta có thể đi ngang Đế đôi
Cũng sẽ trở nên lợi hại hơn khi làm đồ đệ của Từ đại sư. Dù sao An Thân vương cùng Ninh vương cũng có quyền thế hơn.
Người chủ trì tiếp đón ba người ngồi ở hàng ghế đầu lên sân khấu: "Ba vị khách quan, mời mọi người lên đầu tiên. Vì tránh cho có nhiều người không cẩn thận làm hỏng bức tranh, cho nên mỗi lần chỉ có thể cho ba người lên, trong chốc lát sẽ đến lượt ba vị khách khác."
Ba người trước đó đi lên theo lời mời.
Người chủ trì lấy ra ba cái kính lúp Tây Dương: "Ba vị khách quan, mọi người cầm kính lúp để xem."
"Không cần, không cần! Tôi có thể thấy rất rõ!" Một người lên tiếng từ chối.
Người chủ trì mỉm ười: "Tranh này rất ảo diệu, cần phải đeo kính lúp để xem, như vậy mới có thể thấy rõ!"
Người nọ: ”...'
Có ảo diệu gì mà cần dùng đến kính lúp chứ?
Ba người nhận lấy, đầu tiên là cẩn thân quan sát một lúc.
Vẻ mặt rất bất ngờ.
Người chủ trì chỉ cho bọn họ: "Ba vị khách quan có thể dùng kính lúp để soi xem, trên vách đá của những vách núi đen này có đồ vật gì."